" Nhược Hân tỉnh lại đi con con gái của cha hãy tỉnh lại đi.
ông Vũ cố gắng kêu con gái tỉnh lại từ trong giấc mơ. cô đang khóc muốn ngất đi thì nghe tiếng ở rất xa rất là xa có người đang gọi cô quay trở lại. và rồi tiếng gọi đó mỗi lúc một gần hơn rất chi là gần hình như là tiếng của cha đang gọi cô, nhưng cô đang còn muốn đi tìm người đàn ông đó để đòi lại Bình Minh cô không thể để anh ta bắt con trai của cô đi được. con gái vẫn miên man trong giấc chiêm bao ông Vũ thấy vậy nên cố gọi con tỉnh lại.
" Nhược Hân ơi con tỉnh lại đi con Nhược Hân à tỉnh lại đi.
ông Vũ gọi con gái mãi mà cô vẫn cứ miên man như vậy ông đau khổ mà khóc theo con. lúc này Khởi Tâm đã kêu bác sĩ đến.
" bác sĩ cô ấy cứ miên man như vậy.
bác sĩ bảo với ông Vũ hãy gọi lớn tiếng lên để cho cô giật mình mà tỉnh lại. ông Vũ nghe lời bác sĩ và cũng kêu lớn tiếng hơn. lúc này Nhược Hân giật mình mà tỉnh giấc. cô mở mắt ra ngồi vắt dậy nhìn xung quanh để tìm kiếm kiếm con trai.
" cha con trai của con đâu rồi con trai của con đâu. hãy gọi điện cho anh Hải báo cho anh ấy biết là con trai của con đã bị người đàn ông kia bắt đi rồi. nhanh lên để cho anh ấy còn đi cứu con trai của con hu hu. con trai của con đã bị người đàn ông kia bắt đi rồi hu hu.
ông Vũ nghe những lời này của con mà chết lặng người, người đàn ông đó là ai có phải là Khởi Tâm không chẳng lẽ câu chuyện xảy ra đêm hôm đó Nhược Hân đã có con với Khởi Tâm rồi sao. Khởi Tâm đang đứng ở phía sau cũng nghe không xót một lời nào mà cô vừa mới nói ra. vậy là cô ấy đã có con với mình sao. Khởi Tâm bước lên phía trước để xem có phải người mà cô ấy nói là đã bắt con trai của cô đi, có phải là chính mình hay không. vừa nhìn thấy Khởi Tâm cô la lên.
" cha đừng cho người này đến đây, cha hãy gọi cho cảnh sát báo là người đàn ông này đã bắt cóc con trai của con. anh ta đã bắt con trai của con đi rồi hu hu. cha hãy gọi cho anh Trương Hải đến đây để giải cứu con trai của con đi hu hu.
ông Vũ nhìn thấy con gái có những dấu hiệu bất ổn, mà ôm chặt lấy con gái những giọt nước mắt của ông lăn dài qua những nếp nhăn của thời gian trên khuôn mặt ông. vợ thì đã qua đời, để lại cho ông có một đứa con gái giờ này con gái lại như thế này. lòng ông đau thắt từng cơn. Khởi Tâm nhìn thấy cô như vậy anh không giám đứng ở trong phòng nữa mà bước ra ngoài. anh ngồi phịch xuống ghế bên ngoài hành lang. hai tay đưa lên vò đầu bứt tóc đau khổ. anh cố gắng nuốt những giọt nước mắt vào tim. ông Vũ khẽ dỗ dành con như một đứa bé.
" con gái đừng khóc nữa cha sẽ gọi điện cho cậu Hải đến để đi giải cứu con trai của con, đừng khóc nữa nghe cha đi cậu Hải nhận được điện là sẽ đến ngay thôi.
Nhược Hân nghe cha mình nói vậy thì cô mới dần dần bình tĩnh trở lại. trong tiềm thức của cô Trương Hải như một vị thần luôn bảo vệ cho cô, chỉ cần nói là Trương Hải đã đến thì cô nghe như là đã có phép màu đang đang đến với mình vậy. cô ngước mắt lên nhìn cha rồi lại nói mè nheo y như một đứa trẻ đang mè nheo vậy.
" cha đừng có bỏ con đi đâu con sợ người đàn ông ấy bắt luôn cả con đi lắm. con gái rất sợ vô cùng sợ.
nói xong cô lại nép người vào ngực cha y như một đứa bé, đang cần được cha bảo vệ. bác sĩ đứng qoan sát nãy giờ rồi nhìn sang ông Vũ mà nói.
" tiểu thư bị khủng hoảng tâm lý rất nặng, và đang có triệu chứng bị tâm thần. bệnh án của tiểu thư cần phải chuyển sang khoa tâm thần học để cho các bác sĩ có phác đồ điều trị đúng cách. trong thời gian này ông nên ở bên cạnh của cô ấy nhiều hơn. bởi vì chỉ có ông là nơi ẩn nấp an toàn nhất của cô ấy trong lúc này.
" vâng cảm ơn bác sĩ.
nhìn con gái đang nấp trong lòng mình mà ông càng thấy xót xa. vậy là bệnh án của cô được chuyển sang khoa tâm thần học để cho các bác sĩ nghiên cứu và đưa ra phác đồ điều trị đúng cách. ông Vũ dỗ dành con ngồi lên xe để ông đẩy đi. Khởi Tâm đau xót nhưng không giám xuất hiện trước mặt cô nữa mà đi cách một khoảng thật xa ở phía sau. cứ đi theo lẻo đẻo theo sau nhìn mà thấy tội nghiệp.
ông Vũ là một doanh nhân nổi tiếng, bởi vậy không khó để người khác nhận ra ông, trên hành lang khoa tâm thần học có một tên nhà báo của một tờ báo nhỏ. nhìn thấy ông Vũ đang đẩy xe lăn đưa con gái đi về khoa tâm thần học, anh ta sẵn chiếc máy chụp ảnh nháy liên tục.
trời đã tối ông bà Lâm không thấy con trai về xốt ruột và lo lắng. bà Lâm lấy điện thoại ra gọi cho con trai, tiếng chuông điện thoại reo lên được vài giây thì nghe Khởi Tâm nhấc máy.
" alô mẹ.
" sao giờ này mà vẫn chưa về hả con.
" dạ con có chút việc, cha mẹ cứ ăn cơm đi không phải lo cho con. tối nay con gặp bạn nên không về mai con về sớm.
" ừ vậy thì cha mẹ yên tâm rồi. lâu ngày gặp bạn vui thì vui nhưng đừng có uống quá say con nhé.
" dạ thưa mẹ con biết rồi.
ngồi ngoài hành lang bệnh viện anh ôm đầu suy nghĩ miên man. cô nói là con trai và còn có cả Trương Hải vậy là như thế nào. chẳng lẽ cô và người đàn ông kia đã kết hôn và còn có một đứa con trai rồi sao. sự xuất hiện của anh đã làm cho cô hoảng sợ, không lẽ cô hoảng sợ là vì sợ anh sẽ đến quấy rối cuộc sống của cô hay sao.
sáng hôm sau một tờ báo nhỏ đăng ngay trên trang nhất Người Thừa Kế Khang Vũ đang có dấu hiệu tâm thần. bức ảnh chụp ông Vũ đang đẩy xe lăn đưa con gái qua khoa tâm thần học, của một bệnh viện lớn ở Đài Bắc.