" mọi chuyện nó đã xảy ra rồi, bây giờ em phải học cách tiếp nhận nó thôi, anh luôn ở bên cạnh em trong những lúc em cần. hãy mạnh mẽ lên.
những lời an ủi này của anh đã chạm đến trái tim mềm yếu của cô, những giọt nước mắt lăn dài trên má như những giọt pha lê tuôn rơi. cô khóc rất lâu cho đến khi không còn nước mắt, để có thể rơi thêm nữa. cô ngước mắt lên nhìn anh, nước mắt nước mũi vẫn còn dính tèm lem trên khuôn mặt. cô nhẹ nhàng nói.
" em muốn giữ lại cái thai!
" ừ cũng được.
" một mình em cũng đã làm viền anh nhiều lắm rồi! bây giờ còn giữ lại đứa bé, em lại làm viền anh nhiều hơn rồi.!
" không sao cả! em làm vậy là rất đúng!
" tại sao em làm vậy anh lại bảo đúng?
" bởi vì lớn hay nhỏ đều cũng là một sinh mạng, nó đã muốn đến với thế giới này rồi, thì đừng nên từ chối nó.
dạ!
" còn khi sinh ra em không thể nuôi nổi nó, thì hãy để cho anh nhận nó làm con nuôi, tiền bạc anh không thiếu, anh có thể mượn bà vú chăm sóc chu đáo cho nó, và cho nó một tương lai tốt đẹp.
" em em.
" em làm sao hãy cứ nói ra, hãy coi như anh là một người bạn, nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn.
" em không muốn giết chết nó! nhưng nó cũng là một nỗi ám ảnh rất lớn trong cuộc đời em hu hu.
nói xong Nhược Hân lại ôm mặt khóc, cô nghĩ lại đêm hôm đó. đó là một nỗi ám ảnh rất lớn trong cuộc đời của cô, cũng vì đêm hôm đó mà giờ này, cô không nhà không cửa, nếu như không có đêm hôm đó thì chắc giờ này cô đã được gả vào nhà họ Lâm, kết hôn cùng Lâm thiếu gia rồi. nếu như không gặp được người tốt như Trương Hải, thì giờ này không biết cô đang phiêu bạt nơi nào. càng nghĩ càng thấy sợ, nhưng cô cũng không muốn vứt bỏ đi đứa bé vì nó vô tội. vậy thì hãy cứ làm theo như anh nói, để cho anh nhận đứa bé làm con nuôi. nghĩ rồi cô lại khóc nhiều hơn.
thấm thoát đã 5 tháng trôi qua, cái thai của Nhược Hân đã bước lên tháng thứ chín. mọi đồ dùng dành cho bà đẻ và trẻ sơ sinh Trương Hải đã căn dặn bà vú chuẩn bị rất chu đáo, chỉ còn chờ ngày Nhược Hân hạ sinh là ổn.
Khởi Tâm sau hơn năm tháng tìm kiếm Nhược Hân ở Anh Quốc, mà không có được kết quả gì, trở về Đài Loan với tâm trạng buồn bã và chán nản. nghe tin Khởi Tâm về ông Vũ Chương kêu lái xe đưa ông đến nhà họ Lâm ngay. Khởi Tâm ngồi sụp trên ghế sofa trước mặt anh là ba người lớn. ông Vũ Chương sốt ruột hỏi.
" không có tin tức gì hay sao hả con?
" dạ không cha ạ! con đã tìm kiếm khắp nước Anh nhưng không có tin tức gì cả. ở bên hàng không thì họ nói là Nhược Hân có nhập cảnh vào Anh rồi, nhưng xuất cảnh thì đã lâu không thấy. theo con nghĩ là cô ấy đã ở lại Anh cư trú luôn rồi.
" nó đi không đem theo tiền bạc gì, vậy lấy đâu ra tiền để nó đi du lịch các nước như thế, và lấy đâu ra tiền mà ở lại Anh cư trú kia chứ.
" vậy bạn bè của cô ấy giúp đỡ.
" cũng không thể nào, bởi vì bạn của nó cũng cùng trang lứa với nó, sống đang phụ thuộc vào cha mẹ cung cấp lấy đâu ra tiền mà chi nhiều như vậy.
ông Vũ Chương buồn bã đứng lên rồi chào vợ chồng ông Lâm đi ra về. không tìm được con gái nhưng nghe tin con gái sống rất tốt, vậy là ông cũng cảm thấy an ủi lương tâm phần nào. chỉ cần con gái của ông còn sống thì có một ngày sẽ quay về nhà thôi, điều quan trọng là ông phải lo cho công ty, để không bị phá sản, khi con gái qoay về, thì vẫn sẽ là một thiên kim tiểu thư chính hiệu.
còn về phần gia đình họ Lâm thì mọi người lại có suy nghĩ khác. bà Lý Hương nhìn con trai mà nói.
" nếu như con nói như vậy thì mẹ nghĩ, Nhược Hân được một người nào đó rất có tiền, đang lo cho nó. bởi vì ông Vũ nói là con bé không đem theo tiền bạc trong người, bạn bè thì chưa có người nào đã tự chủ được tài chính, cô gì chú bác thì không ai biết nó ở đâu. mà đi hết nước này đến nước khác, chẳng lẽ không ngủ ở khách sạn, mà ngủ ở khách sạn thì phải đăng ký, vậy không đăng ký thì chắc chắn đã có người đăng ký thay. mà đăng ký thay thì chỉ khi ở cùng một phòng.
" cha thấy ván đoán của mẹ con rất chính xác đấy!
" vẫn chưa hết! ở lại Anh cư trú vậy thì phải nhập quốc tịch Anh, vậy chắc chắn người này có nhà cửa và sản nghiệp bên Anh rồi. và cũng đang sống ở bên Anh nữa.
" Ừ bà càng nói tôi càng thấy có lý!