" ông bà hãy bán tập đoàn Lâm Thị lại cho cháu đi, cháu muốn có nhiều tiền để giúp đỡ người khó khăn, nhiều tiền là phải làm việc tốt và giúp đỡ người cần được giúp đỡ có đúng không cha?"
" đúng vậy đúng vậy con rất đáng yêu. ông bà Lâm trước đây thì tôi không biết là như thế nào, nhưng từ khi tôi mua cổ phần của Lâm Thị cho đến nay, hình như tôi chưa thấy ông sống có ích cho xã hội lần nào cả. vậy ông hãy chuyển nhượng lại cho tôi, con trai tôi sẽ sử dụng Lâm Thị rất tốt đấy. ít ra thì chế độ của hơn chục nghìn công nhân sẽ được cải thiện, còn những điều tốt đẹp hơn nữa tôi tin Bình Minh sẽ làm rất tốt."
khi nghe hai cha con nhà Bình Minh nói chuyện ông bà Lâm mới tự nghĩ lại mình đúng thật, ông bà chỉ biết kiếm tiền thật nhiều, lợi tức ăn chia chỉ muốn tăng hàng năm, nhưng phúc lợi dành cho công nhân thì đã lâu không được cải thiện, nói đúng hơn là ông chỉ biết lo cho bản thân mình. bỗng dưng bị nhắc đến ông tự cảm thấy hổ thẹn với lòng trước mặt một đứa trẻ.
" cậu Hải tôi chưa tiếp xúc với cậu bao lâu, nhưng tôi cũng cảm nhận được cậu là một người có trái tim lương thiện. chỉ cần nhìn qua thái độ và lương tâm của cậu bé này cũng có thể biết. tôi thật sự thấy rất xấu hổ, và cũng mong cậu đừng để ý những chuyện tôi đã từng làm."
lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, Trương Hải lấy điện thoại ra xem là trợ lý của anh gọi đến.
" alô "
" thưa chủ tịch! tôi đã điều tra đầy đủ thông tin về Khởi Tâm rồi ạ "
" vậy thì như thế nào?"
" dạ thưa ngài! trước kia Lâm Khởi Tâm là một thiếu gia rất chịu chơi. anh ta có rất nhiều các mối tình với các người mẫu, hoa hậu, và chuyện tình một đêm với anh ta chỉ là chuyện giải quyết nhu cầu bình thường. nhưng kể từ khi về tham dự tiệc mừng của cha mẹ, rồi lại được hứa hôn cùng tiểu thư Nhược Hân, và từ khi tiểu thư Nhược Hân mất tích. anh ta như người mất hồn tìm kiếm tiểu thư Nhược Hân khắp nơi, và khi nhận được video tiểu thư Nhược Hân gửi cho anh ta từ chối thẳng thắn. thì anh ta quay trở lại Mỹ, kể từ đó anh ta đã trở thành một người hoàn toàn khác. ít nói lạnh lùng và không có bất cứ một mối quan hệ khác giới nào cả. thời gian của anh ta đều dành hết cho công việc. theo điều tra được biết trong năm năm qua anh ta đã gây dựng cho bản thân mình được chút vốn kha khá, hiện anh ta có 14% cổ phần trong một tập đoàn hàng không bên Mỹ."
" được rồi cậu làm tốt lắm "
trong lòng anh có phần dịu lại, vậy hóa ra Lâm Khởi Tâm không hề phụ Nhược Hân, chỉ là số phận trớ trêu đã đưa đẩy họ ra nông nỗi này. từ nãy giờ anh cũng cảm thấy bản thân mình nói ra những lời hơi quá đáng với vợ chồng ông bà Lâm. nhưng chỉ cần Khởi Tâm có thể yêu thương Nhược Hân hết lòng, và gia đình họ Lâm không đối sử tệ với Nhược Hân thì tất cả mọi chuyện anh đều sẽ bỏ qua hết.
anh yêu cô bởi vậy anh không muốn nhìn thấy cô rơi nước mắt. trái tim anh đau đớn xót xa, bây giờ phải xa Nhược Hân xa bé Bình Minh thật sự là một điều rất khó khăn đối với anh trong lúc này. hai mẹ con họ giường như đã là một phần cuộc sống của anh, khi anh mệt mỏi nơi anh tìm về chính là ở bên cạnh hai mẹ con họ, mỗi khi đi công tác về anh như một người đàn ông đi công tác xa nhà rồi trở về với ngôi nhà nhỏ của riêng mình vậy, anh đã qoen với bóng dáng nhỏ mỗi khi anh đi công tác về lại chạy ra để ôm lấy chân anh mà nhỏng nhẽo, tuy anh không máu mủ ruột rà gì với cục bột đáng yêu kia, nhưng người đẻ không bằng kẻ nuôi. anh đã nuôi dưỡng chăm sóc cho cục bột đáng yêu từ khi mới lọt lòng, giờ này bắt anh phải xa hai mẹ con họ có khác gì lấy dao cắt từng miếng thịt trên cơ thể anh. anh thở dài một hơi không nói gì rồi bước đi lên lầu.
ông Vũ cùng vợ chồng ông bà Lâm nhìn thấy anh như vậy, đều im bặt không ai hiểu được có chuyện gì xảy ra, bé Bình Minh thì chạy theo sau cầm lấy tay anh cùng đi lên lầu. bà Lâm nhìn chồng lo lắng rồi lại quay sang nhìn ông Vũ.
" ông Vũ cho tôi hỏi chút được không? đứa bé kia sao nó có thể giống...."
" vâng.. đúng là như vậy."
bà Lâm nghe được câu trả lời của ông Vũ, thì tay run rẩy ôm ngực khó thở ngã xuống sàn nhà ngất xỉu đi. khi bà tỉnh lại thì thấy toàn một màu trắng. đây là bệnh viện sao bà nghĩ đến cậu bé. là con trai của Khởi Tâm, nhưng nhìn nó rất thân thiết với người đàn ông kia. có vẻ như người đàn ông kia rất chiều chuộng nó. lúc này Khởi Tâm đẩy cửa bước vào nhìn thấy.
" mẹ.. mẹ đã tỉnh lại rồi. cha vậy đã có chuyện gì xảy ra với hai người khi sang nhà họ Vũ vậy? tại sao mẹ lại ngất xỉu đi như vậy?"
ông Lâm ngồi trầm mặc không lên tiếng, còn bà mẹ của anh thì rơm rớm nước mắt. anh nhìn thấy hai người rất khó hiểu. anh nheo nheo mắt lại nhìn hai người.
" nếu như cha mẹ không cho con biết đã xảy ra chuyện gì, thì con sẽ sang nhà họ Vũ để hỏi sẽ rõ thôi."
" người đàn ông kia hiện đang sở hữu 26% cổ phần của tập đoàn Lâm Thị. anh ta còn đòi mua luôn Lâm Thị của chúng ta."
" vậy sao anh ta đã mua số cổ phần đó từ khi nào? sao lại mua được nhiều quá vậy? nếu như vậy chẳng phải anh ta đã là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Lâm Thị rồi sao?"
ông Lâm thở dài. " anh ta đã mua nó cách đây gần năm năm rồi."
" anh ta đã mua được gần năm năm rồi sao? vậy tại sao cha không phát hiện ra à?"
" bởi vì anh ta không lộ diện, mỗi khi họp cổ đông chỉ có người đại diện, họ cũng không có tham gia vào điều hành tập đoàn. họ chỉ quan tâm đến lợi tức ăn chia cuối năm thôi. cha nhiều lúc cũng cảm thấy rất lạ. nhưng bây giờ cũng đã hiểu."
" vậy giờ anh ta lại còn đòi mua hết cổ phần của nhà họ Lâm ở trong tập đoàn Lâm Thị nữa sao?"
lúc này bà Lâm khóc nói không nên lời. còn ông Lâm nhìn con trai rồi nói.
" anh ta muốn mua để tặng cho thằng bé Bình Minh "
" mua Lâm Thị chỉ để tặng cho một đứa bé?"
" bé Bình Minh nó.. nó... nó chính là con trai của con đã có với Nhược Hân trong đêm hôm ấy..."