• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uyên Trang nhìn thấy anh cô run rẩy cả người. cô quay đầu bỏ chạy anh không kịp phản ứng, và cũng không có thời gian để giải thích với bà chủ nhiệm. anh chạy đuổi theo cô, bước chân của anh dài bởi vậy hai bước của cô chỉ bằng một bước của anh. không mấy bước cánh tay cô đã bị anh kéo lại. anh nhẹ giọng hỏi và cũng như là trách móc cô.

" tại sao khi nhìn thấy tôi em lại bỏ chạy?"

Uyên Trang hai tay run rẩy, miệng lắp bắp nói không nên tiếng. cô không giám nhìn vào mặt anh.

" em... em..em..."

" em làm sao?.. sau đêm hôm ấy tôi đã tìm kiếm em, vậy em đã đi đâu mà tôi tìm không thấy em vậy?"


cô nghe anh nói là đã đi tìm kiếm cô, trong lòng dâng lên một niềm vui sen lẫn xót xa. vậy là chuyện đêm hôm ấy không chỉ có riêng mình cô, để lại trong tim thành một kỹ niệm đẹp. mà anh đã đi tìm cô, như vậy thôi cô cũng đã thấy hạnh phúc lắm rồi. những giọt lệ lăn dài trên má. anh khẽ đưa tay lên lau những giọt nước mắt lăn trên má cô. đã 10 năm rồi, 10 năm cô luôn hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp cô đã có với anh trong đêm hôm ấy, để làm niềm an ủi trong những lúc cô đơn. nhưng ngày hôm nay điều mà cô chưa từng giám mơ ước tới, đang là sự thật và đang diễn ra trong lúc này.

" em hãy cho tôi biết lý do, vì sao em bỏ đi mà không để lại cho tôi một chút dấu vết gì để có thể tìm được em như vậy?"

hai mắt ngấn lệ Uyên Trang nhìn anh với ánh mắt hờn tủi. " chúng ta thuộc hai giai cấp khác nhau, anh là Trương thiếu gia, và là niềm ao ước của các thiên kim tiểu thư, còn em chỉ là một cô gái mồ côi không cha không mẹ không nhà không nơi nương tựa."

" tôi không phải là người coi trọng hư vinh, bởi vậy những điều này nó không có ý nghĩa gì cả. "

" nhưng dù sao chúng ta cũng không hợp nhau."

" em đừng quá vân biệt đối với tôi như vậy có được không? tôi thấy không công bằng với tôi chút nào cả."

Uyên Trang nói không lại anh, lại còn bị anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn mình. cô rất bối rối. cô cứ cà lăm nói không nên lời.

" anh..anh... anh đến đây để tài trợ cho Trung Tâm vậy anh vào trong phòng khách nói chuyện với cô chủ nhiệm đi."

" tôi đã nói chuyện với cô chủ nhiệm rồi, còn bây giờ tôi đang nói về chuyện của hai chúng ta."

anh nói thẳng thắn quá, làm cho cô bối rối ngượng ngùng, hai má cô đỏ ửng lên. nhưng cô lại chợt nhớ ra, năm nay anh đã 35 tuổi, chắc anh cũng có gia đình rồi, vậy thì chuyện đêm hôm đó nhắc lại làm gì nữa. mình không được sen vào cuộc sống của anh, nếu yêu anh thì phải để cho anh được sống bình yên bên gia đình nhỏ của mình. cô nhìn anh và trả lời rất dứt khoát.

" chuyện đã qua hơn 10 năm rồi, chúng ta đừng nhắc đến nữa. bây giờ anh nên lo cho gia đình nhỏ của mình, sẽ rất đau lòng nếu như người phụ nữ phát hiện ra chồng mình, có tư tình ở bên ngoài đấy ạ."

" tôi vẫn là một người đàn ông độc thân, và chưa từng kết hôn lần nào."

Uyên Trang nghe anh nói vậy thì thật sự cô không thể tin vào tai của mình, tại sao một người đàn ông xuất sắc như anh đến giờ này vẫn chưa kết hôn. cô mở to hai mắt nhìn anh, tất cả mọi biểu hiện của cô đều được anh thu hết vào mắt. nhưng rồi sau một hồi xúc động, cô cũng lấy lại được cân bằng. cô tự nhủ mình bây giờ đã không còn có thể sinh con, anh dù gì cũng phải có một đứa con để cho vui cửa vui nhà. mình không thể giây dưa với anh, anh cần có một đứa con để nhà họ Trương có người nối dõi tông đường. cô nuốt đau khổ vào tim, cố tỏ ra mạnh mẽ lạnh lùng để có thể dứt khoát với anh.

" điều quan trọng nhất là tôi không có tình cảm với anh, chuyện xảy ra đêm hôm ấy chỉ vì tôi không muốn xây dựng gia đình, nhưng lại muốn có một đứa con, vậy nên khi gặp một người đàn ông xuất sắc như Trương thiếu gia, tôi đã sinh ra ý nghĩ kiếm một đứa con anh thôi, nhưng xui xẻo quá ông trời đã không cho tôi toại nguyện." . truyện ngôn tình

những lời tuyệt tình này của cô, đã khiến cho anh đau lòng, bàn tay anh đang nắm chặt cánh tay của cô cũng được buông ra. anh nhìn cô chằm chằm rồi buông ra một lời rất lạnh nhạt.

" là vậy sao? nếu tôi biết như thế thì năm đó tôi cũng không tốn công mà đi tìm kiếm em làm gì."

nói xong anh qoay lưng lại đi về phía phòng khách. bà chủ nhiệm thấy anh trở lại, trên mặt lại có chút không vui, nên bà cũng không giám hỏi. anh nói với bà chủ nhiệm.

" cháu sẽ cho người liên hệ với bên công ty xây dựng, để khởi công thật sớm, cho các cháu có chỗ ở sớm hơn. "

" thay mặt cho các cháu mồ côi, cảm ơn cậu rất nhiều. "

anh lấy trong túi áo ra một tấm séc có ghi 10 triệu Đài tệ. đưa cho bà chủ nhiệm.

" cô hãy cầm lấy tấm séc này để lo cho các cháu, chắc bây giờ trung tâm đang rất khó khăn, số tiền này không quá lớn nhưng cũng có thể giúp cho Trung Tâm lo được cho các cháu trong vài tháng."

bà chủ nhiệm hết sức vui mừng, vì trong lúc này các cháu không lo bị cắt giảm chế độ ăn, vì sợ không có chi phí nữa, 10 triệu cũng được gần mười tháng chi phí cho các cháu. anh chào bà chủ nhiệm rồi ra xe dời khỏi Trung Tâm. Uyên Trang đứng núp sau một bức tường, nhìn anh lên xe dời đi. những giọt nước mắt lăn dài trên má, cô lấy tay che miệng mình lại để cho tiếng khóc không phát ra thành tiếng. vậy là người đàn ông trong trái tim cô đã dời đi. cô dựa lưng vào tường rồi từ từ ngồi sụp xuống vách tường, cô khóc như trong cuộc đời chưa từng được khóc. ông trời thật tàn nhẫn với cô, đã cướp đi một lúc cả cha lẫn mẹ, và cướp luôn đứa con chưa được cất tiếng khóc chào đời của cô, lại cướp luôn quyền được làm mẹ của cô. cô thương xót cho bản thân mình cô khóc mãi và cho đến khi mất luôn cả ý thức. bà chủ nhiệm tiễn Trương Hải ra về qoay trở lại phòng khách vừa ngồi xuống, có một cậu bé chạy vội vào thở hỗn hển.

" bà ngoại ơi! mẹ Uyên Trang đang nằm ở ngoài góc tường, con kêu mẹ Trang mãi mà mẹ không trả lời con."

bà nghe vậy thì chạy vội theo cậu bé, ra đến thì nhìn thấy Uyên Trang đang nằm sõng xoài trên mặt đất ở bên vách tường. tất cả mọi người đưa Uyên Trang đến bệnh viện. ngồi trước phòng cấp cứu bà chủ nhiệm rất lo lắng. được một giờ đồng hồ sau bác sĩ đẩy cửa bước ra, bà chủ nhiệm chạy vội sang hỏi.

" bác sĩ con bé thế nào rồi ạ?"

vị bác sĩ với vẻ mặt buồn buồn trả lời. "không biết cô ấy đã gặp phải những chuyện gì đã xảy ra, nhưng ý chí để tiếp tục sống thì không có. nếu không biết được nguyên nhân thì cố gắng cứu cũng chỉ là một người sống thực vật thôi. có thể cho chúng tôi biết một chút nguyên nhân dẫn đến cô ấy ngất đi như thế nào, để có hướng điều trị."


bà chủ nhiệm nghe vị bác sĩ nói như vậy, thì bà rơi nước mắt, và kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong cuộc đời của cô, rồi đến khi gặp lại Trương Hải và ngất đi. vị bác sĩ đã hiểu rõ mọi chuyện vậy nên nói với bà.


" vậy bây giờ người có thể đánh thức cô ấy tỉnh lại chỉ có Trương thiếu gia thôi, bà hãy liên hệ với cậu ấy đi."


Trương Hải sau khi rời khỏi Trung Tâm về đến nhà, anh nghĩ đến những lời mà Uyên Trang nói với anh, đã khiến cho trái tim anh bị tổn thương rất nặng. cách đây 10 năm về trước anh đã rất vất vả tìm cô, sau 10 năm gặp lại, cô tặng cho anh một câu nói đau lòng. trong cuộc đời của anh, anh yêu hai người phụ nữ, Nhược Hân không chấp nhận tình yêu của anh, nhưng hoàn cảnh của cô không những anh không thể hận mà còn khiến cho anh, thương cô và phải chăm sóc cho cô nhiều hơn.


người còn lại là Uyên Trang cô gái trong đêm hôm ấy. nhưng ngày hôm nay gặp lại cô ấy đã tổn thương anh. anh hiếm khi uống rượu, nhưng ngày hôm nay anh không thể không uống, không uống rượu chắc anh không thể chịu nổi đã kích lớn trong lúc này. đường đường là một Trương thiếu gia anh tuấn vi phàm, khiến cho biết bao thiên kim tiểu thư mơ ước, vậy mà hôm nay lại chính là người phụ nữ mà cách đây 10 năm về trước, đã từng làm cho trái tim anh rung động, ngày hôm nay đã tàn nhẫn nói ra những lời tổn thương anh đến sâu sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK