" bây giờ bà hãy ký vào đây cho tôi.
là một tờ đơn ly hôn, bà run rẩy qùy xuống mặt đất. thà bà bị ông nhốt ở đây cả đời, nhưng mỗi tháng ông sẽ đem nhu yếu phẩm đến đây cho bà hai lần, bà vẫn được nhìn thấy ông. bà không giám oán trách vì bà gây ra tội nên bị ông trừng phạt là lẽ đương nhiên. nhưng bây giờ ông ấy li hôn với bà có nghĩa là bà sẽ không được gặp ông nữa. bà khóc nấc lên.
" không. không em không ký đâu anh cứ nhốt em ở đây mãi cũng được. nhưng đừng bắt em ký vào tờ giấy đó. hu hu
" tôi đã mua cho bà một ngôi nhà ở dưới quê, tôi cũng đã làm cho bà một sổ tiết kiệm đủ cho bà sống sung sướng cả đời. nếu như bà muốn nuôi dưỡng Nhược Linh tôi cũng sẽ toại nguyện cho bà. tôi sẽ làm riêng cho Nhược Linh một sổ tiết kiệm để sau này làm của hồi môn cho nó đi lấy chồng. còn cổ phần của Khang Vũ là của Nhược Hân bởi vì Khang Vũ trước kia từng bị khủng hoảng, nhờ có bên ngoại của Nhược Hân ra tay giúp đỡ, Khang Vũ mới vượt qua được khủng hoảng. bây giờ không ai có quyền giành giật với Nhược Hân cả.
ông Vũ nói đến đây bà Tiểu Mai đã hiểu. lý do vì sao cổ phần của Khang Vũ bà và Nhược Linh lại không có phần trăm nào trong đó. nhưng bà vẫn không chịu ký.
" đừng bắt em phải ký có được không? em sẽ không đòi hỏi gì cả, cũng như anh cứ nhốt em ở đây mãi cả đời cũng được, nhưng xin anh đừng bắt em phải ký vào tờ giấy đó hu hu.
" tôi bận rất nhiều việc không có thời gian để đem đồ đến đây cho bà đâu. như vậy là tôi đã nhân nhượng với bà lắm rồi đấy. còn bà không chịu ký tôi sẽ đưa đơn xin đơn phương ly hôn, chỉ cần tôi đưa đoạn ghi âm hôm trước ra làm bằng chứng, khi đó tòa sẽ xem xét mà giải quyết cho tôi. đến lúc đó kể cả một xu bà cũng không có, chưa nói đến Nhược Linh bà cũng sẽ không còn được gặp Nhược Linh nữa. lợi hại thế nào thì bà cũng nghe tôi nói rồi đấy.". Đọc 𝐭hê𝓂 nhiều 𝐭ruyện ở ⩶ T R 𝑼 𝖬 T R 𝑼 𝓨 Ệ N.𝚅n ⩶
bà Tiểu Mai ngồi bệt dưới sàn nhà, nước mắt chảy ra dàn dụa. bà biết đã không còn có thể cứu vãn nữa rồi. bà cầm lấy cây bút mà ông đưa cho tay run rẩy ký tên mình vào tờ đơn. bà ký đơn xong ông cũng dùng chìa khóa mở xích chân cho bà. ông Vũ đi trước bà Tiểu Mai bước đi theo sau. đã lâu lắm rồi giờ bà mới được bước ra ngoài nhìn cây cỏ xung quanh, xanh tươi lòng bà đau thắt. sự ích kỷ mù quáng đã thiêu rụi hoàn toàn tình yêu và hạnh phúc của cuộc đời bà. về đến biệt thự nhà họ Vũ, Nhược Linh đi học chưa về.
" bà hãy đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, đừng để Nhược Linh nhìn thấy bộ dạng này của bà.
bà Tiểu Mai khẽ gật đầu, bước thẳng lên phòng ngủ của mình. phòng vẫn như vậy chỉ thiếu đồ đạc của ông, ông Vũ đã chuyển hết đồ của ông sang phòng ngủ ngày xưa của ông. căn phòng của mẹ Nhược Hân khi còn sống vẫn ở. đến chiều Nhược Linh đi học về đã lâu mới thấy mẹ, Nhược Linh nhào tới ôm chặt lấy mẹ mà khóc nức nở. sang ngày hôm sau hai mẹ con bà Tiểu Mai đã được người đưa về quê sinh sống. Nhược Linh cũng được ông Vũ làm giấy chuyển trường cho về quê sống cùng bà Tiểu Mai. ông Vũ chỉ còn lại có một mình ở giữa Đài Bắc, từ khi FMZ ra mặt công việc của ông trở nên trôi chảy hẳn. có thêm mấy hợp đồng qoan trọng được ký.
tại Anh Quốc Khởi Tâm vừa bước ra khỏi phòng, có cô nhân viên sang đưa cho anh một thứ.
" dạ thưa quý khách có người kêu tôi đưa thứ này cho anh.
anh cầm lấy phong bì nhỏ, bước qoay lại phòng mở phong bì ra chỉ thấy có một số điện thoại được ghi trên đó. cùng một chiếc USB ở phía bên trong. anh vội vàng cắm vào máy tính để xem bên trong là gì. bật máy tính laptop lên, hình ảnh được mở ra là Nhược Hân. tay anh run lên hồi hộp không biết là cô muốn nói gì với mình. cái đôi mắt ấy, cái đôi môi ấy, cái khuôn mặt đáng yêu ấy ngày đêm đã làm cho trái tim anh như muốn vỡ tan. tiếng nói của cô phát ra lanh lảnh từng tiếng một, nó không ấm áp như mong đợi của anh, mà nó như cả nghìn mũi kim đâm vào tim anh, đau khổ xuy sụp.
" Lâm thiếu gia tôi rất cảm ơn anh đã dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt. nhưng chúng ta có duyên mà không có nợ. tôi mong anh sẽ tìm được người thích hợp với mình hơn. chúc anh mọi điều tốt đẹp."
anh ôm ngực khó thở, mà ở để nức nở một mình.
" Nhược Hân em đành lòng vứt bỏ anh như vậy sao? làm sao anh có thể hạnh phúc khi không có em bên cạnh chứ. không lẽ chúng ta chỉ là hai đường thẳng song song mãi mãi vậy sao? Nhược Hân.
ngày hôm sau anh thu dọn hành lý vào vali bay sang Mỹ. anh bước ra khỏi cuộc đời của cô với trái tim đầy thương tích. Trương Hải ngồi ở trong phòng của Nhược Hân, đang bế Bình Minh trên tay thì nghe chuông điện thoại reo.
" alô tôi nghe.
" thưa chủ tịch Lâm thiếu gia đã dời khỏi khách sạn, bay sang Mỹ rồi thưa ngài.
" ừ '
" có chuyện gì vậy anh?
" Lâm thiếu gia đã bay sang Mỹ rồi.