một chiếc xe Bentley sang trọng đậu ở trước sân của Trung Tâm Bảo Trợ Trẻ Em Bình An. tài xế xuống xe vòng qua bên kia mở cửa xe để anh bước xuống. chủ nhiệm Trung Tâm nhìn thấy có chiếc xe Bentley sang trọng đậu trước sân nên vội chạy ra đón, anh đến đây không thông báo bởi vậy không ai biết anh là ai. bà chủ nhiệm già nhìn thấy người đàn ông anh tuấn vi phàm đứng trước mặt, bà biết đây không phải là một người đàn ông tầm thường. bà trịnh trọng chào đón anh.
" xin chào ngài"
" cô đừng gọi cháu là ngài, nghe nó trịnh trọng quá, để cho bậc trưởng bối gọi mình như vậy cháu rất ngại."
" vậy mời cậu vào trong uống ly trà."
" dạ vâng "
anh cùng bà chủ nhiệm đi vào phòng khách của Trung Tâm. ngồi xuống ghế sofa anh mới nhàn nhạt nói.
" cháu nhìn thấy tin tức về hỏa hoạt của Trung Tâm, nên cháu đến mong là có thể giúp chút sức mọn, để Trung Tâm vượt qua được khó khăn trong lúc này."
bà chủ nhiệm nghe anh nói như vậy thì hết sức vui mừng, vì quá cảm động mà bà chủ nhiệm đã rơi lệ.
" cảm ơn cậu! tôi thay mặt cho tất cả các cháu mồ côi ở Trung Tâm Bình An cảm ơn cậu rất nhiều."
" cô đừng nên nói như vậy. chỉ là cháu góp chút sức mọn của mình thôi. đâu có thể so được với cô, người đã đem cả thanh xuân, cả cuộc đời để yêu thương và chăm lo cho những đứa trẻ bất hạnh."
" cảm ơn cậu vì đã hiểu được tâm nguyện của cuộc đời tôi. tôi chỉ có một mong ước duy nhất là có thể chăm sóc cho những đứa trẻ bất hạnh, và các cháu cảm nhận được cuộc đời vẫn còn nhiều điều tốt đẹp thôi."
" dạ! cháu sẽ tài trợ để xây dựng lại cũng như khắc phục hư hỏng mà hoả hoạn đã tàn phá."
bà chủ nhiệm nghe anh nói là sẽ tài trợ để xây dựng lại. thì bà vô cùng vui mừng và cũng rất bất ngờ.
" cảm ơn cậu rất nhiều! nhưng để xây dựng lại khu nhà ở của Trung Tâm cũng như là sữa chữa những hư hỏng ở khu vực xung quanh, là rất tốn kém, là một con số rất lớn đấy ạ."
" vậy thì khoảng 10 triệu USD có đủ xây dựng lại cũng như là sữa chữa những nơi bị hư hỏng không ạ?"
một con số quá lớn bà không thể tưởng tượng nổi, bởi từ trước đến nay có rất nhiều nhà hảo tâm đến quyên góp, nhưng chưa bao giờ họ có thể góp được khoảng 200 nghìn USD một lần. mà trước khi họ đi là họ đã thông báo cho ký giả đến trước rồi. nói cho đúng hơn là họ quyên góp cho Trung tâm, thì danh tiếng của họ sẽ nổi lên và việc làm ăn của họ thuận lợi hơn. có thể gọi một từ đúng hơn là họ thả con tép họ bắt con tôm. nhưng bà lại bất ngờ hơn khi anh vừa nói ra một câu.
" cháu tài trợ xây dựng lại Trung Tâm là mong cho các cháu, sẽ có cuộc sống ổn định và tốt hơn, chứ không cần danh tiếng. bởi vậy khi các nhà báo đến phỏng vấn, thì cô hãy nói có một nhà hảo tâm xin được giấu danh tính đã tài trợ, vậy là được rồi. "
" cảm ơn cậu rất nhiều! nói chuyện này giờ nhưng cậu vẫn chưa giới thiệu tên đấy ạ?"
" cháu tên là Trương Hải, là Trương thiếu gia!"
bà nghe anh giới thiệu tên của mình là Trương thiếu gia, ly trà bà đang cầm trên tay bỗng rơi xuống sàn, nhưng cũng may là đã không bị vỡ. trong lòng bà vô cùng hoang mang, không lẽ chính là Trương thiếu gia mà Hạ Uyên Trang đã từng có lần kể với bà hay sao. anh cũng rất ngạc nhiên khi vừa giới thiệu tên của mình đã khiến cho bà chủ nhiệm, giật mình mà rơi cả ly trà như vậy. bà với giọng run run hỏi.
" thế cậu đã có gia đình chưa?"
" dạ! cháu vẫn còn độc thân."
" cậu vẫn còn độc thân, mà đã biết yêu thương trẻ nhỏ như vậy. "
" cháu đã bị mồ côi từ khi mới 15 tuổi. cháu sống với ông bà nội, nhưng ông bà nội cũng không còn nữa, ông bà ngoại cũng đã về với tổ tiên. giờ cháu chỉ còn có một mình. vậy nên cháu muốn được san sẻ tình yêu thương của mình cho bọn trẻ."
vậy là đúng Trương thiếu gia mà Hạ Uyên Trang đã từng nói với bà rồi. nhưng không biết cậu ấy có còn nhớ đến Uyên Trang nữa hay không. câu chuyện cũng đã qua 10 năm rồi. Uyên Trang gặp lại Trương thiếu gia cũng từ đó.
câu chuyện cách đây 20 năm về trước. khi đó cô mới có 10 tuổi, và anh mới 15 tuổi. đó chính là ngày tang lễ của cha mẹ anh. một lúc anh mất đi cả cha lẫn mẹ, khi đó Uyên Trang đang là một thiên kim tiểu thư, cô cùng cha mẹ đi đến nhà họ Trương đưa người quá cố về nơi an nghỉ. cô nhìn thấy anh đứng chịu tang cha mẹ, cô rất thương anh vì một lúc mất đi hai người qoan trọng nhất. tình thương của cô dành cho anh mỗi ngày một lớn, cô nói với cha mẹ là qua nhà họ Trương nói về chuyện hôn ước giữa hai nhà. cha mẹ cô rất ngạc nhiên, và cũng đã đồng ý, nhưng cha mẹ cô chưa đến nhà họ Trương để ngỏ ý về hôn ước giữa hai nhà. thì bỗng một ngày tai họa đã ập đến với gia đình cô. ngày hôm đó cô về thăm ngoại chỉ có cha mẹ ở nhà, nữa đêm bị chập điện nhà bị cháy, cha mẹ cô cũng đã bị ngọn lửa thiêu cùng. công ty nhà cô bị người ta chiếm, cô về bên ngoại sống, bên ngoại kinh tế cũng khó khăn bởi vậy cuộc sống của cô rất vất vả.
khi cô lên đại học, cô vừa đi học vừa đi làm. cô có tài nấu ăn rất ngon, bởi vậy ngoài giờ học cô đến nhà hàng làm đầu bếp. hôm đó Trịnh gia có tổ chức một buổi tiệc mừng thọ, và họ đã mời đầu bếp nhà hàng đến nấu ăn. Uyên Trang cũng có mặt trong những người đầu bếp đến Trịnh gia ngày hôm đó. tại Trịnh gia cô đã gặp lại Trương Hải, trái tim của cô đã thuộc về anh từ khi mới chỉ có 10 tuổi. nay gặp lại nhưng hai người đã là hai cuộc đời khác nhau. anh là Trương thiếu gia, khôi ngô tuấn tú là niềm ao ước của biết bao thiên kim tiểu thư. còn cô giờ đã không còn là tiểu thư nữa.
nhân lúc nhìn thấy anh say rượu, cô đã có một suy nghĩ cô muốn có một đứa con với anh, cô sẽ không để cho anh biết về đứa bé và cô sẽ sống cả đời để nuôi dạy con. khi anh say cô đưa anh lên phòng khách nghỉ ngơi, chính cô đã trao nụ hôn đầu đời của mình cho anh, vì anh đang có hơi men bởi vậy không thể kiềm chế được cảm xúc và bản năng đàn ông sẵn có. đêm hôm ấy cô đã trao đời con gái cho anh. khi anh ngủ một giấc đến sáng, thức giấc thì cô đã đi rồi, và một giọt máu đỏ thắm in trên gha giường là minh chứng cho chuyện đã xảy ra đêm ngày hôm qua. anh đã tìm nhưng không thể biết được đó là ai, bởi vì tên không biết thì làm sao có thể tìm. chỉ trừ khi anh nhìn thấy cô.
hai tháng sau cô phát hiện mình đã có thai, cô rất vui mừng, cô tính vừa đi học vừa đi làm cô dành dụm tiền, rồi khi bầu lớn hơn cô sẽ bảo lưu kết quả, đến khi sinh xong bé được một tuổi cô sẽ đi học trở lại. nhưng điều không may đã đến với cô, khi cô mới bước lên tháng thứ 6, cô bị trượt chân ngã và bị xảy thai, và đã bị vô sinh không còn có thể làm mẹ được nữa
cô đau khổ, và rồi cô đã đến Trung Tâm Bảo Trợ Trẻ Em, cô ở lại đây hàng ngày chăm sóc cho các cháu mồ côi. cô đã từng kể cho bà chủ nhiệm nghe câu chuyện của mình, bởi vậy bà chủ nhiệm rất thương cô và coi cô như con gái.
Uyên Trang nghe các cháu nói có nhà hảo tâm đến, để tài trợ cho Trung Tâm, cô vô cùng vui mừng, nên cô đã vội vàng chạy đến phòng khách của Trung Tâm, cô vừa bước vào đến phòng khách cô đã như đứng hình ngay tại chỗ, đó không phải là Trương thiếu gia đó sao. Trương Hải nhìn thấy Uyên Trang anh cũng giật mình, anh đứng lên nhìn cô thật sự là không thể ngờ, người con gái cách đây 10 năm về trước anh đã tìm kiếm mà không thấy, ngày hôm nay lại đang đứng ở trước mặt anh.