còn ngày trước chỉ có một mình cha là thương cậu. cha thương cậu vô cùng luôn, cha đi đâu về cũng mua quần áo và đồ chơi cho cậu. tất cả những thứ mà cậu đang dùng, đều là cha đích thân đi mua, rồi cả phòng ngủ của cậu, cậu và cha ở chung một phòng. khi nào cha đi công tác thì cậu mới phải ngủ một mình, còn có cha ở nhà thì cậu luôn được cha ôm để ngủ. cha còn đọc truyện cổ tích cho cậu nghe trước giờ đi ngủ. nói đến đây bỗng dưng cậu khóc nức nở.
" hu. hu. hu... nhưng mà hai hôm nay, cha đi công tác mà không gọi điện về cho cháu. không biết có khi nào cha đã không còn thương cháu nữa không."
Khởi Tâm vô cùng bối rối khi nhìn thấy bé Bình Minh khóc. thì ra là người đàn ông kia thương bé đến như vậy. còn cô tại sao lại không quan tâm đến thằng bé, không lẽ vì nó quá giống anh nên cô không muốn yêu thương nó sao. chỉ khi nhìn thấy anh cô sợ anh sẽ bắt bé đi, nên cô mới phát hiện ra là mình cũng thương thằng bé, và đã giữ nó thật chặt bên cạnh mình sao.
Trương Hải đến Đài Nam đã được hai ngày, bình thường anh đi công tác xa ngày nào cũng phải gọi điện về, để nghe tiếng nói chuyện léo nhéo của Bình Minh, nhưng hôm nay đã hai ngày anh không gọi điện về, lại còn tắt nguồn điện thoại. anh lấy điện thoại ra và bật nguồn điện thoại lên. tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ đến liên tục. là số máy của Nhược Hân, chắc là Bình Minh nhớ anh quá nên đã gọi liên tục như vậy. anh muốn tắt điện thoại đi là để cho bản thân mình qoen dần, với cuộc sống mà không có hai mẹ con Nhược Hân ở bên cạnh. nhưng anh vẫn không cầm được lòng mà gọi lại. nhưng anh không giám gọi vào số của Nhược Hân, vì sợ giờ này cô đang ngủ sẽ bị thức giấc. anh ấn số của ông Vũ.
Bình Minh khóc hu. hu. ông Vũ và Khởi Tâm dỗ dành không nổi. lúc này bỗng điện thoại trong túi của ông Vũ reo lên. ông Vũ cũng không nghĩ là Trương Hải lại gọi điện về giờ. ông lấy điện thoại ra nhìn thấy là số máy của Trương Hải, ông vội bắt máy.
" alô.... chú nghe này con. sao hai hôm nay không gọi điện về?"
Bình Minh nghe ông ngoại nói, giống như đang nói chuyện với cha của cậu, cậu đang khóc mặt mũi tèm lem thì bỗng im bặt, vểnh tai lên để nghe xem sao. ông Vũ lại nói với Trương Hải tiếp.
" bé Bình Minh nó khóc ăn vạ mẹ nó suốt, hiện bây giờ cũng đang khóc mặt tèm lem đi đây."
" vậy chú cho con nói chuyện với thằng bé."
" ừ vậy thì con nói chuyện với thằng bé nhé. Bình Minh cha con muốn nói chuyện với con."
ông Vũ bật loa ngoài điện thoại lên, đưa điện thoại cho cậu. đang lúc khóc bởi vậy cậu sẵn đà mà nhỏng nhẽo cha luôn.
" hức. hức. cha... tại sao lại bỏ con mà đi. sao cha không gọi điện cho con.hức.. hức... con gọi cho cha mà không liên lạc được hức. hức.."
" con trai cho cha xin có được không? tại vì cha bận công việc nên quên bật nguồn điện thoại."
" cha đi đâu mà quên bật nguồn điện thoại?"
" à tại vì ngồi máy bay nên phải tắt nguồn điện thoại. cha đi về quê thôi."
" cha về quê sao không cho con đi vậy?"
" con phải ở lại với mẹ và chăm lo cho mẹ chứ. khi nào mẹ hết bệnh rồi cha sẽ cho con đi với cha."
" con cứ nghĩ là mẹ không chịu kết hôn với cha, nên đã làm cho cha buồn và cha đem hai mẹ con đến gửi cho ông ngoại, rồi cha bỏ đi."
" không. không.. cha mẹ không kết hôn nhưng chúng ta vẫn là người một nhà. cha vẫn là cha của con, và cha vẫn luôn yêu thương con."
" vậy mà con đã rất lo lắng. cha ơi.!. có một chú đẹp trai đến gặp con để bàn về chuyện của Lâm Thị. chú ấy nhìn thấy con đẹp trai quá, đòi ôm con rồi lại đòi hôn vào hai má của con. con không chịu, chú ấy bảo: con cho chú ấy ôm rồi hôn vào má, chú ấy sẽ tặng cả Lâm Thị lại cho con. con không nhận, con phải hỏi ý kiến của cha mới được."
Trương Hải anh nghe Bình Minh nói đến đây thì anh đã biết. cái chú đẹp trai kia chính là Lâm Khởi Tâm. nhưng tại sao Bình Minh lại nói là tặng Lâm Thị lại cho nó. anh cau mày lại rồi hỏi Bình Minh.
" cái chú đẹp trai kia có phải là Lâm thiếu gia không con."
" đúng.. đúng.. tại sao cha đoán giỏi thế, chính là Lâm thiếu gia."
" vậy con gặp chú ấy lâu chưa?"
" dạ vừa mới nãy.. chú ấy đang ngồi ở đây này."
" vậy thì con cho cha nói chuyện với chú ấy một chút đi."
" ồ vậy thì được.. cha và chú ấy bàn về chuyện của Lâm Thị luôn đi nhé. để con đưa máy cho chú ấy. chú đẹp trai cha của cháu muốn nói chuyện trực tiếp với chú."
từ nãy giờ Khởi Tâm anh ngồi một bên nghe hai người họ nói chuyện, vậy thì ra Nhược Hân và người đàn ông kia vẫn chưa chung sống với nhau, có nghĩa là anh vẫn còn có tia hi vọng. nghe hai người họ nói chuyện, vậy hóa ra người đàn ông ấy là một người đàn ông rất tốt. cho dù không được Nhược Hân đáp lại tình cảm, nhưng anh ta vẫn dành tình yêu thương che chở cho hai mẹ con Nhược Hân. chả trách Bình Minh nói cha của nó là một người có trái tim nhân hậu, và nó muốn trở thành bản sao của người ấy. Khởi Tâm đang suy nghĩ thì Bình Minh đưa điện thoại cho anh. anh cầm lấy điện thoại từ tay Bình Minh, và tắt loa ngoài, để cho hai người nói chuyện thoải mái hơn.
" alô tôi là Khởi Tâm."
" chào anh.. vậy là anh đã đến gặp Bình Minh. "
" đúng vậy... tôi cảm ơn anh vì đã yêu thương hai mẹ con cô ấy hết lòng như vậy."
" vậy ngoài việc đến để gặp Bình Minh, anh còn việc gì khác nữa không?"
" có.. là chuyện của Lâm Thị. tôi nghe cha tôi nói anh muốn mua Lâm Thị."
" vậy thì sao?"
" trong di chúc của cha tôi, toàn bộ cổ phần nhà họ Lâm trong Lâm Thị đều để lại thừa kế cho tôi. và bây giờ tôi đã kêu cha tôi sữa lại, di chúc để lại toàn bộ cho bé Bình Minh hết rồi."
" anh đúng là một người cha thương con."
" tôi không giám nhận lời khen này, anh đã làm rất tốt chức trách làm cha, tôi thấy rất hổ thẹn, thằng bé rất yêu quý anh và ngưỡng mộ anh. nó còn mong muốn bản thân sẽ trở thành một bản sao tuyệt vời của anh. tôi cảm thấy rất ghen tị với anh."
" chuyện của hai mẹ con cô ấy, chúng ta không thể chỉ nói với nhau vài lời qua điện thoại là xong. Nhược Hân đang mắc bệnh, hiện tại anh không nên đến Vũ gia, khi nào cô ấy khỏi bệnh tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện của hai người cho cô ấy nghe."
" vậy... giữa hai người là như thế nào."
" tôi yêu cô ấy. nhưng cô ấy luôn bị ám ảnh trong quá khứ. bởi vậy cô ấy chỉ xem tôi như một người anh trai. điều tôi mong muốn là cô ấy sẽ thoát khỏi ám ảnh và có thể sống hạnh phúc như một người bình thường. có gì khi tôi quay lại Đài Bắc chúng ta gặp nhau, sẽ thảo luận về vấn đề này sau."
Khởi Tâm chuyển điện thoại qua cho Bình Minh, anh ngồi thừ người, hóa ra là như vậy. giữa Trương Hải và Nhược Hân là hoàn toàn trong sáng. và Trương Hải không hề xấu xa như mọi người vẫn nghĩ. anh ta là một người có trái tim nhân hậu và ấm áp đúng như lời của Bình Minh nói. chỉ là anh ta thích sống cuộc sống của một người bình thường, và không muốn cho ai biết bản thân anh ta là một người đàn ông hoàng kim.