Chương 486: Giết ông, quá dể dàng với ông
MỘC đường chủ từ trong tay Thiệu Cư Ông trượt xuống dưới đất.
Lý Dục Thần nói váí Nghiêm cấn: “Dìu ông ta lạí đây”.
Nghiêm cấn đáp một tiếng, liền đi đến dìu Mộc đường chủ.
Thiệu Cư Ông nhìn đường máu trên mu bàn tay một cái, không quan tâm đến Nghiêm cấn, mà nhìn chầm chằm Lý Dục Thần.
Cuối cùng đệ tử Âm Sơn bên cạnh hiếu ra đã xảy ra chuyện gì, quát lớn nói: “Dám đánh thương đại trưởng lão của chúng tôi, mọi người xông lên đi!”
Mười mấy người cùng xồng lên.
Lý Dục Thần đưa tay ra, nắm nhẹ lại.
“Phụt!”
Bóng người nố tan, trong phòng chỉ còn lại một làn sương máu.
Lý Dục Thân không hề thương tiếc đám đệ tử Âm Sơn này.
Anh khẽ vung tay, cuốn theo Mộc đường chủ và Nghiêm cấn ra ngoài phòng, bảo vệ phía sau mình.
Thiệu Cư Ông nheo mắt, mặt phủ
hàn sương, trên người phát ra sát khí vô cùng vô tận.
Tậu đúng là vượt qua dự liệu của tôi, không những tìm được tôi, lại còn đến trấn Lầm Hoang trước tôi một bước. Tôi thừa nhận, cậu rất có đạo hành, chẳng trách Ngô Hiền và Ngô Khắc Mần đều chết trong tay cậu, ngay cả đám đạo sĩ của Long Hố Sơn cũng không làm gì được cậu. Tiếc là, cậu gặp phải tôi, cuối cùng vân là con đường chết! Cậu đã tự nộp mạng, tôi đỡ mất công đi tìm cậu”.
Nói xong liền giơ gậy ô Long.
Sương máu khắp phòng bị đầu rồng của cây gậy hút vào, lập tức hút sạch sẽ.
Sau đó, một tiếng rồng gầm vang vọng trầm bức vang lên.
Một luồng khí đen từ đầu rồng của gậy ô Long bay ra, lập tức hóa thành một bóng ròng, lan khắp cả căn phòng.
Gru!
Lúc này tiếng rồng gầm vang lên.
Căn phòng lập tức nổ tung.
Rồng đen bay lên không trung, xoay tròn trên không.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn bóng rồng khống lồ, nói: “Tôi biết rồi, hôm đó Tiền Đường thủy triều dâng lên, cuốn đi
rất nhiều dân chúng vô tội, thì ra là do ông giở trò”.
“Hừ, thế thì đã làm sao? Bây giờ cậu còn khó giữ mạng, còn muốn dòi công bằng cho đám người chết trên sông đó hả?”, Thiệu Cư ông cười lạnh lùng nói.
“Ông thật đáng chết!”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói.
“Ha ha ha… tôi đáng chết? Vậy cậu đến giết tôi đi! Có lẽ đạo hành của cậu cao hơn tôi, nhưng cặu có thể đánh được một con rồng không? Ha ha ha…”
Thiệu Cư Ông cười lớn xong, chỉ gậy ô Long, rồng đen trên trời gầm một tiếng, trực tiếp lao về phía Lý Dục Thân.
Lý Dục Thần vung cả hai tay, toàn bộ bốn mươi chín cây châm ngũ hành bay hết ra, hóa thành bốn mươi chín đường kiếm quang, vút lên trời.
Trong tay anh còn giữ một cây châm cuối cùng.
“Nếu là chân long, đương nhiên tôi kiêng sợ nó ba phần. Nhưng tiếc là của ông chỉ là một con thuồng luồng thôi!”
Nói xong, liền đưa tay xiên hướng lên trên.
Bốn mươi chín đường kim quang bay ra không xông về hướng rồng đen, mà
nhanh chóng quay lại, toàn bộ bay về trong tay anh, tập trung với vi kiếm ngũ hành cuối cùng, biến thành một thanh kiếm lớn, thân kiếm bán ra hào quang ngũ sắc chói mắt.
Lý Dục Thần cầm thanh kiếm, giống như thiên thần giáng xuống.
Anh vung kiếm chém.
Một đầu rồng từ trên trời rơi xuổng.
Ầm ầm rơi xuống đất, hóa thành một làn khói đen, biến mất trong ánh ban mai.
“Làm sao có thể! Làm sao có thế!”
Thiệu Cư ỏng đúng là không dám tin vào mắt mình.
Đầu rồng rơi xuống không lâu, thán rồng cũng là là rơi xuống, vẫn còn chưa chạm đất, đã biến thành một làn khói đen, biến mất theo gió.
Thiệu Cư Ông lùi lại hai bước, gần như đổ xuống, chổng mạnh cây gậy xuống đất, phụt một tiếng phun ra máu tươi.
Con thuồng luồng đen này, là lão tổ Âm Sơn năm đó hàng phục, phong ấn vào trong gậy ỏ Long, do trưởng lão trong môn kế thừa sử dụng.
Mấy chục năm nay, Thiệu Cư ông nuôi dưỡng long hồn, mồi khi không đủ máu thịt, ông ta còn dùng tinh huyết của mình nuôi dưỡng, tâm ý tương thòng với long hôn.
Bây giờ long hồn vừa chết, tám hồn của ông ta cũng bị chấn động, ngũ tạng bị thương.
“Cậu… cậu…”, Thiệu Cư ông chỉ tay về phía Lý Dục Thần, run run hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
“Bây giờ ông mới hỏi, có phải muộn quá rồi không”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói.
“Được, được được! Có thể chết trong tay người như cậu, Thiệu Mồ cũng không uống đời này! Nhưng cặu cũng phải cho tôi chết rõ ràng, rốt cuộc cậu là ai, tại sao nhâm vào phái Âm Sơn!”
Thiệu Cư Ông chống gậy, cái lưng vốn gù càng khom thấp hơn.
“Muốn chết rõ ràng? Nhưng tôi không muốn cho ông chết rõ ràng đấy, giống như những người chết trong tay ông, có từng được rõ ràng không?”
Trên người Lý Dục Thần phát ra sát ý mãnh liệt, còn lạnh hơn gió thu, rực cháy hơn ánh mặt trời.
“Hơn nữa, giết ông như vậy, cũng dễ
dàng cho ông quá. Chắng phải ông rất thích cây gậy này sao? Tôi phong ấn hồn phách của ông vào trong cây gậy này, dùng lửa phần âm, thiêu ông bảy bảy bốn mươi chín ngày, rồi vứt cơ thể của ông vào trong đầm hoang, cho ông tận mắt thấy lang sói hổ báo ăn xác của ông. ông sẽ chịu đủ mọi đau đớn trời phạt, sau bốn mươi chín ngày, thân hồn của ông, và gậy ô Long này hóa thành tro bụi, cả trời đất này sạch sẽ!”
Toàn thân Thiệu Cư ông run lên, đôi mắt trống rồng thâm sâu lóe lên vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
“Tại sao? Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?”, ônq ta qào thét.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK