Lang Dụ Văn hơn bốn mươi tuổi, hơi gầy, đeo kính, vẻ ngoài nhã nhặn giống với Trần Văn Học.
Nhưng điểm khác biệt là vẻ nhã nhặn của Trần Văn Học mang đến cảm giác thoải mái, mà trên người Lang Dụ Văn lại có khí chất tang thương và u buồn.
Trần Văn Học gọi Lang Dụ Văn là chú Lang, người thân bên cạnh anh ta cũng gọi theo, gọi nhiều nên thành chú Lang.
Lý Dục Thần phát hiện phía sau thấu kính dày cộm kia quả thực cất giấu ánh mắt như lang sói.
Trần Văn Học bảo Lý Dục Thần kiểm tra Lang Dụ Văn, anh ta rất tin tưởng Lang Dụ Văn, ngay cả bố anh ta cũng nói Lang Dụ Văn là thiên tài thương nghiệp, chỉ bởi vì từng mạo phạm toàn bộ giới hào môn Giang Đông nên không dám dùng anh ta.
Đương nhiên, Lang Dụ Văn chắc chắn không cam lòng bị người khác ép buộc, loại người có thực tài này họ đều kiêu ngạo từ trong xương cốt.
Cho nên anh ta cũng phải thử thách Lý Dục Thần, muốn xem Lý Dục Thần có đáng giá anh ta dựa vào không.
Trần Văn Học cảm thấy chuyện này nhất định sẽ rất hay.
Anh ta nghĩ đến cảnh hai người kia đấu võ mồm, anh tới tôi đi, cuối cùng cùng chung chí hướng với nhau.
Nhưng thực tế là, cuộc gặp mặt này vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức Trần Văn Học từng hoài nghi nó có thực sự xảy ra không.
“Nghe nói toàn bộ Giang Đông đều không chứa nổi anh?”, đây là câu hỏi đầu tiên của Lý Dục Thần.
“Đúng”, Lang Dụ Văn không hề che giấu, dứt khoát trả lời.
“Tôi có thể giúp anh có được toàn bộ Giang Đông”, Lý Dục Thần đáp.
Trong tầm tay Lang Dụ Văn luôn có thuốc lá.
Anh ta nhả ra làn khói xám nồng nặc, đẩy mắt kính, lần đầu tiên nhìn thẳng vào người trẻ tuổi trước mắt.
“Dựa vào đâu chứ?”, anh ta hỏi lại.
“Bằng cái này”.
Lý Dục Thần lấy ra một khẩu súng lục.
Khẩu súng này do Phùng Thiên Minh đưa cho anh.
Phùng Thiên Minh nói, hiện tại người muốn giết anh quá nhiều, võ công có cao nữa cũng không dễ dùng bằng viên đạn.
Lý Dục Thần biết ông ta có ý tốt nên nhận.
Mặc dù anh không cần, nhưng có thể cho Mã Sơn.
“Thứ này?”
Lang Dụ Văn nhìn thấy súng bỗng bật cười.
“Tôi từng chơi thứ này lúc mười tuổi”.
Anh ta rít một hơi, nhả ra một vòng khói lớn để diễn tả sự khinh thường của mình.
Nhưng động tác tiếp theo của Lý Dục Thần khiến anh ta cười không nổi.
Anh ta mở to hai mắt, mang chút kinh hoàng xen lẫn hưng phấn.
Nếu không phải có mắt kính cản trở, anh ta hoài nghi đôi mắt của mình sẽ rớt ra ngoài.
Lý Dục Thần giơ súng lên, nhắm vào thái dương, sau đó bóp cò súng.
Họng súng cách đầu anh không đến mười xăng-ti-mét.
Tiếng súng vang lên.
Lang Dụ Văn trông thấy viên đạn bay ra khỏi họng súng, dán sát vùng da chỗ thái dương của Lý Dục Thần rồi xoay tròn.
Lý Dục Thần chậm rãi dùng một cái tay khác cầm lấy đầu đạn gần tai mình, nhẹ nhàng ném vào ly trà trước mặt Lang Dụ Văn.
Một tiếng “phốc” vang lên, chén trà bốc lên một sợi khói nhẹ.
Lang Dụ Văn ngây người nhìn.
Không có cách nào có thể phơi bày ra thực lực khiến người khác chấn động hơn cách này.
Lúc trước, chẳng phải mấy nhà giàu quyền thế kia gạt anh ta ra khỏi Giang Đông cũng bằng loại thực lực ngoài thương nghiệp này hay sao?
Nếu cạnh tranh công bằng, xưa nay anh ta không sợ ai.
“Cậu muốn tôi làm gì?”, Lang Dụ Văn hỏi.
“Trở thành hào môn trong vòng ba tháng, đứng đầu thủ đô trong vòng ba năm”.
Lý Dục Thần không muốn lãng phí thời gian nên nói ra điều kiện có phần hà khắc.
“Tiền vốn bao nhiêu?”, Lang Dụ Văn hỏi.
“Không có”, Lý Dục Thần dứt khoát đáp.
Lang Dụ Văn nhíu mày.
Theo lẽ thường, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nhưng người trước mắt này hiển nhiên không phải người bình thường, nên cũng không thể phỏng đoán theo lẽ thường.
“Tại sao lại là đứng đầu thủ đô mà không phải đứng đầu Nam Giang hoặc Giang Đông?”
“Bởi vì tôi tới từ thủ đô”.
“Được, thành giao”.
Lang Dụ Văn bóp tắt điếu thuốc trong tay, đứng lên bắt tay Lý Dục Thần.
Trần Văn Học cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Hai người này, một người nói sẽ cho đối phương toàn bộ Giang Đông, người kia bảo sẽ giúp đối phương đứng đầu thủ đô trong ba năm.
Chỉ vậy mà đàm phán thành công rồi?
Tín nhiệm và lòng tin này đến từ đâu vậy?
Quả thực là hai kẻ điên!
Đang nằm mơ sao! Thật không thể tin được! Ma huyễn! Quá ma huyễn!
Có điều, so với Lang Dụ Văn, Trần Văn Học không quá khiếp sợ với việc Lý Dục Thần dùng tay không đỡ đạn, so sánh với cảnh tượng kinh người trong trường đấu chó ngày hôm đó, cái này quả là trò trẻ con.
“Tôi có thể góp cổ phần không?”, Trần Văn Học hỏi.
“Không phải anh sớm đã góp rồi sao?”, Lý Dục Thần cười nói: “Không có anh nhập bọn, tiền vốn của chúng tôi từ đâu đến?”
Trần Văn Học hưng phấn xoa xoa tay: “Vậy chúng ta cùng làm một vố lớn đi. Đứng đầu thủ đô trong ba năm tới, vừa nghe đã khiến người ta không yên giấc nổi. Có điều, bây giờ tài chính mà tôi có thể vận dụng được chỉ có một trăm triệu”.
Lý Dục Thần nhìn Lang Dụ Văn: “Vậy sau này, chuyện làm ăn xin nhờ cậy chú Lang”.