Chương 459: Động tĩnh quá lớn
Nghiêm cẩn là cậu bé thông minh, được Lý Dục Thân chỉ điếm liền hiếu ngay, nhìn cây bút trong tay, nói: “Anh rể, em hiểu rồi”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Hiếu thì tốt. Người bình thường không có tội, vì mang ngọc trong người nên phái chịu tội. Cần câu rồng của cậu, là bảo vật hiếm có, giới tu hành có không ít chuyện giết người cướp vật báu. Hơn nữa, cậu gây ra động tĩnh quá lớn. Làm như vậy, khiến tàu thuyên phái đi lại trên sông thế nào? Du khách nhìn thấy, không biết là chuyện gì, quay video lại phát trên mạng, lại gây ra sóng gió”.
“Anh rế, em biết sai rồi”, Nghiêm Cấn cúi đầu nhận sai: “Nhưng anh rể à, em vừa ngộ ra được cách sử dụng cần câu rông trong cuốn sách Tứ Lăng, không luyện thế này, em phái luyện thê nào đây?”
Lý Dục Thần nhận lấy cần câu rồng trong tay Nghiêm cần, quan sát thật kỹ.
Ngắm một lượt khiến anh kinh ngạc.
Cần câu rồng còn cao cấp hơn anh
tưởng tượng. Chất liệu của thân trông có vé như ngọc trắng, thực chất không phái là ngọc, mà là khớp xương mỏng ép nén lại, nhìn giống đốt tre, tổng cộng năm đốt, độ dài mối một đốt không giống nhau.
Lý Dục Thần nghi ngờ đây là xương ngón tay cúa rồng, cũng có nghĩa là được làm từ xương vuốt rồng.
Vì dùng thần thức cám ứng, trong thân bút phong ấn hồn của một con giao long. Vừa nãy nghe thấy tiếng rồng gầm, chính là long hồn bên trong phát ra khi Nghiêm cẩn sử dụng cần câu rồng.
Lông trên đầu bút cũng rất đặc biệt, không biết từ chất liệu gì, trong đó có hai sợi khác với những sợi khác, có lẽ là được làm từ râu rồng.
Với pháp lực kích phát, hai sợi râu có thế tự do co duỗi, dài ngắn theo pháp lực.
Lý Dục Thần trá cần câu rồng cho Nghiêm cấn, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cậu chí được dùng thứ này viết chữ, bất kê cậu ngộ ra điều gì, cũng không được thử. Đợi khi đú
cánh giới, thì luyện công pháp trong cuốn sách Tử Làng”.
Nghiêm cấn còn muốn hỏi, như thế nào mới tính là đú cánh giới, nhưng lúc này điện thoại cúa Lý Dục Thần đổ chuông.
Lý Dục Thân nhận điện, d’ân cau mày, nghe mấy câu liền tắt máy, nói: “Cậu về nhà trước, nói với Lâm Vân, ớ lại thành phố Mai trước, đợi tin cúa tôi”.
Nói xong, ngự kiếm bay đi, hóa thành một đường kim quang, bay thẳng đến thành phố Hoà.
Lý Dục Thần chạy v’ê thành phố Hoà, trực tiếp đáp xuống sơn trang Bắc Khê.
Lúc này, Lâm Thu Thanh cũng vừa nhận được tin chạy về.
Trong hoa viên sơn trang đầy những người bị thương nãm khắp đất, đều là người do một tay Lâm Thiền Minh huấn luyện, cũng là những người trung thành với nhà họ Lâm ớ lại sau khi trải qua đại nạn.
Bây giờ những người này đêu bị thương, có những người thương nghiêm trọng, nửa
bên đầu bị vỡ, đã không thế sống được nữa.
“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Sao lại thế này’”, Lâm Thu Thanh đau lòng.
Lý Dục Thần đi mấy bước đến bên cạnh Lâm Thiền Minh dưới đất, không cho giải thích, truyền một luồng chân khí vào trong cơ thế Lâm Thiền Minh.
Nhưng theo thân thức thấy, ngũ tạng của Lâm Thiền Minh bị vỡ, kinh mạch đứt đoạn, thần tiên cũng không cứu nổi.
Tuy không qua lại nhiêu với Lâm Thiên Minh, nhưng cả nhà họ Lâm, ngoại trừ ông cụ Lâm Thượng Nghĩa, Lâm Thiền Minh là người khiến Lý Dục Thần kính trọng nhất, cũng cám thấy thân thiết nhất.
Anh biết rõ hai người Lâm Thiên Minh và Lâm Thượng Nghĩa thân như anh em, bây giờ Lâm Thiên Minh chết, ông cụ còn không biết đau lòng đến mức nào.
Vé mặt Lý Dục Thần lạnh như sương giá, sượt một cái đứng bật lên, lớn tiếng nói: “Là ai làm?”
Mấy vệ sĩ báo cáo với Lý Dục Thần và
Lâm Thu Thanh tất cá quá trình sự việc.
“Thiên sư lệnh?”
Lý Dục Thần nhìn thi thể cúa Lâm Thiền Minh, và những người bị thương nắm khẩp đất, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Đám đạo sĩ này, tin lời cúa Viên Thọ Sơn, không những bô’ trí ngũ lôi trận đối phó anh ớ phủ Thiên Sư, còn truyền ra thiên sư lệnh, phái người đến thành phố Hoà bắt anh.
Bắt anh thì cũng thôi đi, còn có thế nói là hiếu lâm, nhưng trên dưới nhà họ Lâm, thương vong nhiều người như vậy, còn đưa ông cụ Lâm Thượng Nghĩa đi làm con tin.
Đây là cách làm việc của phủ Thiên Sư Chính Nhất ư?
Đây là hành vi chính đạo ư?
Trong lòng Lý Dục Thần lạnh như băng, bòng nghĩ đến một khả năng.
Nhà họ Lý thủ đô, liệu có phải cũng bị diệt môn như vậy không?
Vì mẹ mình Cung Lãng Yên là thánh nữ ma giáo, tuy chủ động loại trừ ma tâm, bỏ đi
ma công, nhưng vân không được thông cám, nên mới có án thám nhà họ Lý diệt môn trong một đêm?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lý Dục Thần như dao cât.
Phủ Thiên Sư!
Vốn nề mặt tổ sư gia Chính Nhất, không so đo với bọn họ, bây giờ xem ra, mình vằn nhân từ quá.
Những đạo sĩ này, sống trong thái bình thịnh thế quá lâu, còn không phân rõ trắng đen, là lúc cho họ một bài học rồi.
Lý Dục Thần truyền chân khí cho những người còn có thế sống sót với tốc độ nhanh nhất, và cho uống đan dược giữ mạng, sau đó nói với Lâm Thu Thanh:
“Ở đây giao cho bác, cháu đến Thiên Tinh Quan một chuyến”.
Nói xong kim quang lóe lên, người đã biến mất tại chỗ.
Trong Thiên Tinh Quan, Lâm Thượng
Nghĩa bị nhốt trong một phòng đơn nhỏ, do
một đạo đồng trông coi.
Trương Đạo Vièn cùng Mao Khuê Sinh uốnq trà tronq phònq khách.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK