Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng việc này cũng tránh được ma khí lan rộng, cũng tránh có người phát hiện ra mật thất dưới lòng đất.

Tất cả đều có số, ban đầu khi mẹ Cung Lăng Yên cứu con chồn này, có lẽ sẽ không nghĩ, con chồn này sẽ canh giữ khu nhà này.

Lý Dục Thần vẫy tay về phía con chồn, hỏi: “ồng có tên không?”

Con chồn suy nghĩ nói: “Có, lúc đó bà Cung gọi tòi là A Hoàng, sau này có miếu, tôi tên là Hoàng Đại Tiên, cho nên tên của tôi là Hoàng Đại Tiên, tên thường gọi là A Hoàng”.

Lý Dục Thần vổ nhẹ lên người nó một cái, trong lúc không chú ý đã xua đi ma khí trong có thể nó, cười nói: “Cái tên Hoàng Đại Tiên này, ông không gánh nổi, ông không phải người, hay là bỏ bớt nét trong chữ Tiên, gọi là Hoàng Đại Sơn đi”.

“Hoàng Đại Sơn…”, con chồn đọc hai lần, vẻ mặt khổ sở nói: “Cậu chủ, liệu có nhà quê quá không?”

“Ha, một con chồn như ông, cả ngày chui dưới đất, còn muốn tên tây thế nào? Vậy hay là gọi Hoàng Đại Sư, thế nào?”

“Ầy, thôi, Hoàng Đại Sơn đi”.

Con chồn đã có tên, bái lạy Lý Dục Thần: “Cảm ơn cậu chủ ban tên”.

Lý Dục Thần giơ tay đỡ nó, nói: “Không cần cảm ơn, ông được mẹ tôi nuôi, vậy coi như anh em của tôi. Sau này gặp tòi không cần khách sáo như vậy. Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi”.

Hoàng Đại Sơn thấy kỳ lạ nói: “Cậu chủ, ở đây nhiều châu báu như vậy, cậu không mang theo chút à?”

Lý Dục Thần cười nói: “Tôi mang theo làm gì? Đây vốn là đồ của nhà họ Lý, cứ đế đó đi, đợi tôi về thủ đô, chấn hưng nhà họ Lý, mua lại khu nhà này, đến lúc đó sẽ xử lý những thứ này”.

“Cậu chủ, cậu định đi ư?”, Hoàng Đại Sơn kinh ngạc nói: “Cậu muốn đi đâu?”

“Tòi muốn về phương Nam, ở đó còn có rất nhiều chuyện phải làm”.

“Ồ ồ!”

Hoàng Đại Sơn gật đầu, đi theo phía sau Lý Dục Thần rời khỏi mật thất, về đến sân viện.

Lý Dục Thần phi bay lên nóc cổng thùy hoa, phóng mắt nhìn toàn diện khu nhà, trong lòng cảm khái, đây chính là nơi mình sinh ra ư!

Nhớ năm đó phồn hoa tựa cẩm, đâu ngờ nay chỉ có con chồn canh cửa.

Niềm vui nỗi buồn trên thế gian đều như vậy.

Thế sự biến ảo vô thường.

Vẩn nên tu hành, cầu được trường sinh, mới là cách giải thoát.

Hoàng Đại Sơn đứng dưới cổng, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, bóng hình của Lý Dục Thần trong ánh trắng, tuy không mặc áo dài ống tay rộng, nhưng cũng có vẻ thần tiên.

Nó nhớ đến Lý Vân Hoa năm đó – đệ nhất thiếu gia thủ đô làm say lòng bao nhiêu cô gái.

So sánh ra, cậu chủ này không khoan thai hào phóng như ông bố nổi tiếng thủ đô, nhưng lại có vài phần tiên khí, có cảm giác phiêu diêu không thể nắm bắt.

Nếu bà Cung còn sống, nhất định sẽ rất tự hào đấy?

Lý Dục Thần bay người đến con hẻm bên ngoài tướng, cạch cạc đi bộ trong sắc đêm.

Xuyên qua con hẻm, anh bỗng dừng chân, quay đầu nói: “ông đi theo tòi làm gì?”

Hoàng Đại Sơn đi theo cả đoạn đường nói: “Bà chủ không còn nữa, cậu chủ, cậu là chủ nhân của tòi, cậu đi đâu, thì tòi đi đấy”.

Lý Dục Thần buồn cười nói: “Nếu tôi vào núi đao biển lửa, ông cũng đi theo hả?”

“Đi theo chứ!”, Hoàng Đại Sơn vô cùng chắc chắn nói.

Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Được, sau này ông có thể theo tôi, nhưng bây giờ không được”.

“Tại sao?”, Hoàng Đại Sơn không hiếu.

“Tu hành của ông vẫn không đủ xông pha giang hồ, mà bây giờ ông còn chưa qua được cửa ải biến hình, tòi không thể đưa theo một con chồn lên máy bay chứ phải không?”

Hoàng Đại Sơn không biết máy bay là cái gì, nghe mà mơ hồ, dường như đã hiểu, lại như không hiếu.

“Hơn nữa, tôi còn cần ông ở đây canh giữ khu nhà này của nhà họ Lý”.

Câu này thì Hoàng Đại Sơn nghe hiếu.

“Cậu chủ, cậu yên tâm, có tôi ở đây, khu nhà đảm bảo không sao”.

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “ông không được lơ là, hai mươi năm không sao, là vì họ cho rằng nhà họ Lý đã chết hết, bây giờ tòi quay về, những người đó có thể cũng sẽ quay lại. Họ không phải là người nhà họ Na, ông giả thần giả quỷ dọa một trận là bỏ chạy”,

“Vậy tôi phải làm thế nào?”

“ông vần cứ như trước đây, ở trong miếu Hoàng Đại Tiên của ông, tôi truyền cho ông mấy thuật pháp, ông tu luyện cho tốt, thanh thủ sớm ngày biến hình. Giả như bên phía khu nhà nhà họ Lý có động tĩnh gì, đừng lỗ mãng, chỉ cần âm thầm quan sát. Tôi cho ông hai lá bùa, một lá dùng hộ thân lúc tình hình nguy cấp, một cái khác, ỏng chỉ cần dùng pháp lực kích hoạt, tôi có thể cảm nhận được, biết ở chỗ ông xảy ra chuyện. Tôi sẽ đến ngay”.

Lý Dục Thần lấy ra hai lá bùa, đưa cho Hoàng Đại Sơn, bảo nó giữ cẩn thận.

Hoàng Đại Sơn nhận lấy, trong lòng không nỡ, nhưng cũng biết mình trọng trách to lớn, bái lạy Lý Dục Thần một cái, nói: “Cậu chủ yên tâm, có Hoàng Đại Sơn tôi ở đây, nhất định bảo vệ khu nhà họ Lý bình an!”

Rồi quay người, đi về miếu Hoàng Đại Tiên của nó.

Lý Dục Thần đang định rời đi, bỗng phía sau có pháp lực dao động, bỗng quay người, nhìn sang mái vòm của một tòa đại viện không xa, quát nói:

“Kẻ nào nấp ở đó, mau ra đi!”

Chỉ nghe một tiếng cười:

“Sư đệ, tu vi có tiến bộ mà, tỷ ấn giấu khí tức, lại bị đệ phát hiện ra!”

Xin chào độc giả thân yêu của tamlinh247.com.vn. Truyện đang chờ được cập nhật.

Hiện tại có rất nhiều website lấy cắp truyện của tamlinh247.com.vn khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK