Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người đánh đấm giỏi, thì có thế đánh thắng được bao nhiêu người?

Hơn nữa, Tiền Đường còn có tông sư.

Tông sư Tiền Đường vợ Hà Trường Xuân là chị em thân thiết của bà nội Viên Thế Kiệt. Bàn về vai vế, Viên Thế Kiệt còn phải gọi ỏng ấy một tiếng ông cậu.

Tuy Hà Trường Xuân không bàn thế sự, nhưng quan hệ của hai nhà vẫn còn đó.

Chỉ cần Tông Sư vẫn còn đó, thì nhà họ Viên sẽ không ngại bất kỳ ai trên sàn đấu võ, dù nhà họ Tiền và nhà họ Cao cũng không dám tranh cao

thấp với nhà họ Viên.

“Lý Dục Thần! Sớm muộn gì tao cũng sẽ bằm thây mày thành vạn đoạn!”

Viên Thế Kiệt hung hăng siết chặt thìa trong tay, hơn nửa ngày vẫn không thể bẻ gãy mới nhớ ra nó là inox.

Lý Dục Thần và Mã Sơn rời khỏi trường, Đinh Hương lại không yên tâm về họ, nói: “Chị Mộng Đình, hai người họ có thể đi đâu được?”

Lâm Mộng Đình nói: “Em lo cho họ làm gì, ngoài kia là thành phố phồn hoa, bọn họ thích đi đâu thì đi thôi”.

Đinh Hương cười nói: “Chị Mộng Đình, chị không lo anh Dục Thần sa đọa ở thành phố phồn hoa này ư?”

Lâm Mộng Đình sửng sốt, cười mắng: “Á à, con bé Đinh Hương đáng ghét này nói cái gì thế! Chị còn tưởng là em ngây ngô, nhưng hình như không phải, nên tìm cho em một cậu bạn trai rồi, để em thử trải nghiệm thế giới phồn hoa!”

Bèn đuổi theo muốn đánh đòn.

Đinh Hương bỏ chạy, vừa chạy vừa cười: “Em không cần bạn trai đâu!”

Hai đóa hoa đùa giỡn trong sân trường, dẫn tới rất nhiều chàng trai dừng chân ngắm.

Lâm Mộng Đình thấy mọi người sắp vây lại đây thì nghiêm túc lại, kéo Đinh Hương đi.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”, Đinh Hương hỏi.

“Dần em đi dạo một vòng trường” Lâm Mộng Đình nói: “Mặt khác, còn một số giấy tờ, sau này em phải hoàn tất, hôm nay chị dẫn em đi làm trước”

Bọn họ đi dạo trong sân trường.

Thì chạm mặt với vài người, có người gọi cô: “Lâm Mộng Đình!”

Lâm Mộng Đình thấy chung Thần hội trưởng hội học sinh thì đáp: “Hội trưởng Chung, có chuyện gì thế?”

Chung Thần chầm chậm chạy tới nói: “Có chuyện đang cần tìm cô đây”.

“Chuyện gì thế?”

“Gần đây trường có một số nữ sinh bị mất tích, cô có biết chuyện này không?”

“Hả?”, Lâm Mộng Đình giật mình nói: “Chuyện hồi nào thế?”

Chung Thần nói: “Trong kỳ nghỉ hè, mấy cô nữ sinh ở lại trường, mất tích tổng cộng ba người. Trước mắt cảnh sát vẫn còn đang điều tra. Chuyện này tạo ra những ảnh hưởng rất lớn, vì vẫn chưa đến mức khủng hoảng nên vẫn chưa thông báo ra ngoài, nhưng người biết tin đã tăng lên, hơn nữa còn bắt đầu đồn đại. Hội học sinh chúng ta cần làm một số việc, còn phải trấn an tinh

thần mọi người và khống chế dư luận trên mạng”.

Lâm Mộng Đình bất mãn nói: “Mất tích ba người rồi mà còn khống chế dư luận gì nữa, tôi cảm thấy điều quan trọng nhất vẫn là sự thật! Chúng ta phải liên lạc với trường và cảnh sát, bảo đảm nhận được những tin tức mới nhất, lời đồn chỉ là lời đồn, không có sự thật thì khống chế dư luận bằng cách nào!”

Chung Thần xấu hổ, nói: “Cô nói rất đúng, thì tôi cũng đến tìm cô đế thương lượng đấy thôi”.

Lâm Mộng Đình có chút do dự nói: “Chờ tới ngày mai được không? Hôm nay em gái tôi là Đinh Hương mới đến trường nhập học, hồi phải theo em ấy

đi làm thủ tục”.

Một cô gái bên cạnh chung Thần nói: “Em là Đinh Hương hả, vừa mới tựu trường ngày đầu tiên đã nổi tiếng rồi, ai cũng nói trường chúng ta lại có thêm một hoa khôi, các chàng trai đều tranh nhau đọc thơ “Vũ Hạng” đấy.

Chung Thần nói: “Không thì để Hàm Nguyệt đi cùng với Đinh Hương đi, chuyện này rất khó giải quyết, tình hình của hội học sinh cô cũng biết rồi đó, người có năng lực như cô không nhiều”.

“Đúng đó, người đẹp họ Lâm à, giao Đinh Hương cho tôi đi”, Dương Hàm Nguyệt chủ động đi tới, khoát tay Đinh Hương: “Tôi nhất định sẽ dùng hết tất cả nhiệt tình và kiên nhẫn từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới nay, cô cứ yên tâm,

tôi mà phục vụ không tốt thì tất cả nam sinh trong trường sẽ không tha cho tôi đâu”.

Dương Hàm Nguyệt là bạn gái Chung Thần, tuy không phải là hoa khôi nhưng cũng là người đẹp, còn là kiểu người rất cởi mở.

Lâm Mộng Đình hơi khó xử, bèn nhìn về phía Đinh Hương.

Đinh Hương nói: “Chị Mộng Đình, chị có việc thì cứ đi đi, em có thế tự lo cho mình được”.

“Chị biết em có thế tự lo cho bản thân, nhưng bây giờ em đang là đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt, cần chị chăm sóc”.

Dương Hàm Nguyệt đầy nhiệt tình, khiến Đinh Hương có chút cảm động.

Lâm Mộng Đình nghĩ, sớm muộn gì Đinh Hương cũng phải độc lập, bản thân cũng không thể chăm sóc cô bé mãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK