Lý Dục Thần cũng rất bất lực, đây là đạo sĩ bình thường, nói với người ta mình ta đệ tử Thiên Đô, sợ rằng người ta cũng chưa chắc biết, cũng không thể thi triển thuật pháp cho người ta xem chứ.
Bỗng nhiên nhớ ra mình còn mang theo kiếm Thiên Sư, bèn nói: “Đạo trưởng, anh đi thông báo một tiếng, nói là tôi được sự ủy thác của đạo trưởng Lăng Tiêu, đến trá kiếm Thiên Sư”.
Đạo sĩ đó lập tức kinh ngạc, nhìn Lý Dục Thần mấy cái, hình như không tin lắm, nhưng không có du khách nào lại đùa như vậy, bèn đưa Lý Dục Thần đến phòng khách, rồi cho gặp chấp sự Khách Đường.
Chấp sự Khách Đường nghe cũng không tin lắm, nghi hoặc hỏi: “VỊ sư huynh này quen biết sư thúc Lâm Tiêu của tôi ư?”
Lý Dục Thần thấy chấp sự Khách Đường cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi, xem ra bối phận của Lăng Tiêu Tứ này cũng rất cao.
“Tôi và Lăng Tiêu Tử chỉ có duyên gặp một lần”.
“Lăng Tiêu Tử?”, chấp sự Khách Đường nghe xong, bồng bật cười: “Sư huynh, cậu bị Lâm sư thúc của tôi lừa rồi, ông ấy tên là Lâm Tiêu, Lâm trong rừng cây, Tiêu trong xào xạc rì rào, Lăng Tiêu Tử là ông ấy tự đặt bừa cái tên cho mình. Có phái cậu gặp hai đạo sĩ, một người là Thanh Huyền, một người là Xích Dã không?”
Lý Dục Thần hơi kinh ngạc gật đầu.
Chấp sự Khách Đường cười nói: “Đó là hai đồ đệ của Lâm sư thúc rồi, cái tên cũng là đặt bừa bãi, không có trên tịch lục Chính Nhất chúng tôi. Trên thực tế, vì họ giả danh lừa gạt, sớm đã bị phú Thiên Sư đuổi ra khỏi đây, húy bỏ đạo tịch rồi”.
Về việc đuổi ra khỏi núi, Lý Dục Thần sớm đã liệu được, dù sao ngay cả kiếm Thiên Sư mà cũng ăn trộm, nhưng anh không ngờ tên cùa ba người này là tự đặt bừa bãi, chẳng trách cùng tên với tiên chân thượng cổ.
Giọng điệu của chấp sự Khách Đường hình như không phải ghét bỏ Lâm Tiêu, chỉ có chút hài hước.
“Kiếm Thiên Sư là tín vật mang theo bên người của thiên sư, đến nay vẫn được treo ớ điện Thiên Sư, làm sao lại ở trong tay một đồ đệ bị đuổi chú? VỊ sư huynh này, có lẽ cậu bị họ lừa rồi”.
Đương nhiên chấp sự Khách Đường cũng có ý tốt nhắc nhở, nhưng Lý Dục Thần biết, kiếm Thiên Sư trên người mình chắc chắn là thật.
Kiếm Thiên Sư là pháp khí thiên sư nhiều đời, không thể nào có hai thanh.
Anh cũng không tiện nói chấp sự Khách Đường không hiểu biết, bèn nói: “Được sự ủy thác của người ta, cũng là việc của mình, tôi đồng ý đưa kiếm Thiên Sư trá về phủ Thiên Sư, thì cũng phải làm xong mới được, vẫn xin đạo trưởng thông báo một tiếng. Ngoài ra, tôi cũng có việc khác cần gặp Trương thiên sư”.
Chấp sự Khách Đường nói: “Thiên sư, sợ rằng cậu không gặp được, một là thiên sư không phải ai cũng có thế gặp được, hai là ông ấy đang bế quan, cũng không thế gặp khách. Thế này đi, chuyện của cậu, tôi đi bấm báo một tiếng, xem giám viện có thế gặp cậu không, không biết sư huynh phái xưng hô thế nào?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Tôi là Lý Dục Thần, phiên đạo trưởng rồi”.
Chấp sự Khách Đường đi khỏi, một lát sau đã quay lại, sắc mặt hơi nghiêm trọng, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần cũng khác, nói một câu: “Cậu đi theo tôi”.
Ông ta đưa Lý Dục Thần đến phủ đệ riêng của thiên sư.
Lúc đi qua điện Thiên Sư, Lý Dục Thần nhìn thấy trên tường mặt bên trong điện treo một thanh kiếm gổ đào, trông giống y hệt thanh kiếm mà mình mang theo. Chí là dùng thần thức cám ứng, không hề có linh tính của pháp khí.
Lý Dục Thần lập tức hiếu ra.
Phủ Thiên Sư làm mất kiếm Thiên Sư, còn là đồ đệ bị đuối trộm mất, truyền ra ngoài rất mất mặt, cho nên làm một thanh kiếm giá giống y hệt. Nhưng dù sao kiếm giá cũng là đồ giá, không có tác dụng thật, rất dễ bị lộ, bèn dứt khoát không sử dụng. Treo trong điện Thiên Sư, cũng coi là danh chính ngôn thuận.
Chấp sự đưa Lý Dục Thần vào trong.
Đã có mấy lão đạo sĩ ngồi trong phòng, một vị chính giữa khuôn mặt quắc thước, có vài phần tiên phong đạo cốt, chỉ là vé mặt vô cùng nghiêm túc.
Chấp sự hành lề với các lão đạo sĩ nói: “Tôi đưa Lý Dục Thần đến rồi”.
Sau đó lui ra ngoài.
Lý Dục Thần thấy hơi kỳ lạ, đạo tiếp khách của phủ Thiên Sư là vậy sao? Vừa không giới thiệu cho anh những người ngồi đây là ai, cũng không mời anh ngồi, cứ vậy thản nhiên đứng chính giữa, một đám lão sĩ ngồi trước mặt, giống như cư sĩ đến tham gia sát hạch thụ lục.
“Cậu chính là Lý Dục Thần?”, lão đạo sĩ trong đó quát hỏi, giọng điệu vô cùng nghiêm nghị.
Lý Dục Thần cau mày, không vui nói: “Tôi là Lý Dục Thần, ông là ai?”
“Hừ! Ma đầu to gan, lại xông vào phủ Thiên Sư, thực sự coi Chính Nhất không ai có thể hàng phục được cậu sao?”
Một lão đạo khác chi vào hình ánh thiên sư trên Trung Đường.
“Thấy cậu còn trẻ, ông trời có đức hiếu sinh, cậu quỳ xuống trước thiên sự tọa hối lỗi, tự hủy ma công, thì tha cho cậu một mạng. Nếu không, sẽ cho cậu nếm thử mùi vị ngũ lôi tấn công!”