Sau đó, Lý Dục Thần đưa bàn tay ra, nắm nhẹ lại.
Những đường sáng đó co mạnh lại.
Ầm một tiếng, người bị ánh sáng quấn chặt lập tức tan thành tro bụi.
Không gian vụt tối, cảm giác thời gian ngừng trôi biến mất.
Tất cả trở lại bình thường.
Tống Tử Kiều vừa nãy còn hống hách hét lên phải cho Lý Dục Thần sống không bằng chết liền ngây ngốc.
Chỉ trong chớp mắt, bố của hắn ta, Tống Tùng Minh đã biến mất, thuộc hạ của Tống Tùng Minh và thuộc hạ của hắn ta cũng biến mất.
Bây giờ chỉ còn lại một mình hắn cò độc.
Lý Dục Thần quay đầu nói với Mã Sơn: “Anh Mã Sơn, giao hắn cho anh đâ’y”.
Mã Sơn gật đầu, cầm lên một con dao gọt hoa quả từ trên bàn trà, sát ý mãnh liệt ngưng tụ lại từ lâu trào ra từ trong mắt.
Hoa hòa thượng rất muốn cho Mã Sơn mượn con dao của mình.
Bởi vì dao gọt hoa quả thực sự quá cùn, nếu dùng khoái đao của anh ta, có lẽ Tống Tử Kiều có thể chết nhanh hơn, sẽ không đau đớn quá nhiều.
Đương nhiên, Hoa hòa thượng sẽ không thương tiếc con người như Tống Tử Kiều.
Bây giờ anh ta còn chìm trong chấn hãi Lý Dục Thần giết người vừa nãy.
Trải qua ngày hõm nay, Hoa hòa thượng cảm thấy nửa đời trước của mình sống vô ích rồi.
Trước đó, anh ta còn cực kỳ kích động muốn bái Lý Dục Thần làm sư, và muốn nhường Tiền Hân Đồng cho Lý Dục Thần.
Nhưng bây giờ, Hoa hòa thượng cảm thấy, mình không xứng, Tiền Hân Đồng có lẽ cũng không xứng.
Mặc dù rất khó thừa nhận hai điều này, còn khó chịu hơn giết anh ta, nhưng anh ta vần không thể không thừa nhận.
Hoa hòa thượng đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, sau khi chào Lý Dục Thần ra về, cũng không về nhà họ Tiền tìm Tiền Hân Đồng, mà chạy thẳng đến chùa Thiên Trúc, quỳ trước mặt đại sư Trí Nhẫn, hối lỗi chuyện cũ, quyết tâm từ nay quy y cửa phật.
Trí Nhẫn thấy anh ta chân thành, bèn thu nhận anh ta làm đồ đệ, ban pháp hiệu “Vô Hoa”.
Từ đó, nhà họ Tiền thiếu một Hoa hòa thượng, thêm một hòa thượng Vô Hoa.
Lý Dục Thần không biết mình vô tình đã điểm hóa Hoa hòa thượng.
Sau khi rời khỏi Lan Công Quán, anh cùng Mã Sơn đưa Trương Diễm Diễm về nhà.
Trương Diễm Diễm cần được an ủi về tinh thần, việc này, Lý Dục Thần không giúp được, chỉ có thế giao cho Mã Sơn làm.
Nhân lúc trời tối, Lý Dục Thần đến nhà họ Viên.
Đây là lúc dạy cho nhà họ Viên một bài học.
Muốn cho họ biết, nếu họ vẩn còn giở trò mèo sau lưng anh, vậy thì, ngay cả cơ hội tác chiến trực diện trên thương trường cũng không có.
Nhà họ Viên là một trong ba thê’ gia Tiền Đường, nhưng Lý Dục Thần không biết nhà họ Viên ở đâu, Viên Thế Kiệt có sống cùng gia chủ bọn họ không.
Đúng lúc anh lấy điện thoại ra, muốn tìm người hỏi, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Từ Hiểu Bắc.
“Anh Lý, bây giờ anh có thời gian không, tôi muốn gặp anh”.
Lý Dục Thần thấy hơi kỳ lạ, muộn thế này Từ Hiểu Bắc tìm anh có việc gì.
“Có chuyện gì?”, anh hỏi.
“Tòi có món quà muốn tặng anh”, Từ Hiểu Bắc nói.
“Món quà?”
Lý Dục Thần cau mày, Từ Hiếu Bắc định giở trò gì, không học hành chăm chỉ, tặng quà cái gì?
Anh thấy không vui lắm, nói: “Quà thì thôi đi, tự lo tốt cho bản thân anh đi, tòi còn có chuyện”.
Thấy anh định tắt máy, Từ Hiểu Bắc vội giải thích: “Không không, anh Lý, anh đừng hiểu lầm, không phải quà bình thường, là hai người, họ muốn gây bất lợi cho cô Lâm và cỏ Đinh Hương, bị tôi bắt được”.
“Cái gì? Anh đang ở đâu, tôi đến ngay”.
“Tôi ở sô’ năm biệt thự Hương Nhã Uyển bên cạnh trường học, tôi gửi định vị cho anh”.
Từ Hiểu Bắc gửi định vị đến, Lý Dục Thần lập tức chạy qua.
Biệt thự Hương Nhã Uyển nằm ở phía sau đại học Nam Giang, vô cùng yên tĩnh, là nơi yên tĩnh trong náo nhiệt.
Những người sống ở đây đều là người giàu.
Với thực lực của Từ Thông, sắp xếp cho con trai một căn biệt thự rất bình thường, dù sao Từ Hiểu Bắc cũng học ở đây bốn năm.
Theo định vị tìm được biệt thự sô’ năm, thì gặp Từ Hiểu Bắc từ cửa đi ra.
“Anh Lý”, Từ Hiểu Bắc kinh ngạc nói: “Anh đến nhanh thế, tôi đang định ra ngoài đi đón anh đấy, trị an ở nơi này khá nghiêm, người lạ không được vào”.
Lúc nói đến trị an khá nghiêm, Từ Hiểu Bắc đột nhiên ý thức được, trị an nghiêm như vậy, Lý Dục Thần làm sao vào được? Hừ, hòm khác phải đi khiếu nại, phí dịch vụ đắt như vậy, bảo vệ lại cho người vào.
Gã đâu ngờ, Lý Dục Thần vốn không đi cổng lớn, còn camera ở đây, chẳng có tác dụng với cao thủ.