“Tòi biết anh không tin, vậy tòi nói cho anh biết…”, trên mặt Trương Diễm Diễm hiện ra nụ cười chế nhạo giảo hoạt: “Mẹ của anh là ma, không những là ma, còn là thánh nữ của Ma giáo! Anh biết thánh nữ là người thể nào không? Đó là người truyền thừa vạn ma chi tâm các đời Ma giáo, cho đến có một ngày, thiên ma chuyến thế, đầu thai vào thai thánh nữ”.
Lý Dục Thần cau mày, lạnh lùng nói: “Cò không cần mang việc này ra dọa tôi, ma tâm thánh nữ của mẹ tòi sớm đã được thánh thủ Hạnh Lâm Hồ Vân Thiên xua đuối rồi”.
Lần này đến lượt Trương Diễm Diễm kinh ngạc.
‘Sao anh biết?”
Cô ta bỗng hiểu ra: “Anh đã quay về khu nhà họ Lý? Xem ra trong khu nhà còn có thứ mà chúng tòi chưa phát hiện ra!”
Lý Dục Thần không thể hiện gì.
Trương Diễm Diêm cười lạnh lùng nói: “Anh tưởng lão già Hồ Vân Thiên đó có thể trừ được tâm ma thánh nữ ư? Huống hồ, lúc Hồ Vân Thiên chữa bệnh cho thánh nữ, bà ấy đã mang thai. Ma khí của vạn ma chi tâm không thể nào bị đứt, nhất định sẽ truyền vào trong thai nhi”.
Cô ta nhìn Lý Dục Thần không rời mắt.
“Giống! Đúng là giống! Lúc gặp anh ở Tiền Đường, tôi đã cảm thấy rất quen mắt, sau này tôi mới hiểu, anh chính là con trai của Lý Vân Hoa và Cung Lăng Yên. Anh quá giống mẹ của anh! Bà ấy là đệ nhất mỹ nữ thiên hạ, người từng gặp bà ấy một lần, cũng sẽ không quên dung mạo của bà ấy”.
“Tính tuổi của anh, cũng khoảng hai mươi, nhưng anh biết đạo pháp, xuất quỷ nhập thần, đã chạm đến ngưỡng cửa tiên thiên. Chỉ hai mươi năm, mặc dù anh có kỳ ngộ kinh thiên, làm sao có thế có được thành tựu mà người khác trăm năm cũng khó có được?”
“Thực sự tưởng anh là kỳ tài vĩ đại sao? Không! Đó là vì, trên người anh có huyết mạch của thiên ma!”
“Anh cỏ từng nghĩ, tại sao nhà họ Lý bị diệt môn, chỉ có mình anh sống sót không? Không những còn sống, mà còn được truyền thừa đạo pháp, học được kỳ thuật?”
“Anh tưởng chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?”
“Ha ha, tôi nói cho anh biết một sự thật nhé. Nhà họ Lý, là bị những nhân sĩ chính đạo mà anh nói tiêu diệt. Họ giống như anh, luôn miệng nói mẹ của anh là ma, cho nên đã giết cả nhà họ Lý trong một đêm!”
Lý Dục Thần ‘âm một tiếng trong đầu, giống như sét đánh ngang tai!
“Trên người anh có huyết mạch của thiên ma!”
Câu nói này giống như điện giật, lóe lên trong lòng anh, nhưng sau khi lóe sáng lên lại khiến thế giới trong lòng anh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Cung Lăng Yên là ma nữ, đã được chứng thực ở mật thất trong khu nhà họ Lý.
Trên người mình chảy dòng máu của Cung Lăng Yên, cũng chính là dòng máu của thánh nữ Ma giáo.
Ma tâm nhiễm vào thai nhi, là chuyện đương nhiên.
Đương nhiên, đây chưa phải là quan trọng nhất.
Vì anh là đệ tử Thiên Đò.
Nếu có nhiễm ma khí, sư phụ cũng sớm đã trừ bỏ giúp anh, nếu không đâu thể nào tu hành mười ba năm dưới vạn tiên kiếm khí.
Điều khiến anh chấn động trong lòng là chuyện diệt mòn của nhà họ Lý.
Từ lúc biết mẹ là thánh nữ Ma giáo, cũng từng nghi ngờ nhà họ Lý diệt môn có liên quan đến môn phái tu hành chính đạo.
Nhưng anh cũng không dám suy nghĩ sâu hơn.
Bây giờ Trương Diễm Diễm nhắc đến, lập tức nghĩ đến rất nhiều điều.
Ví dụ như Hồ Vân Thiên bị Long Hổ Phù phong ấn dưới đáy giếng.
Ví dụ Vương Sùng Tiên tự nói sát nghiệp quá nặng nên bế quan.
Ví dụ như nhiều nãm như vậy, chuyện cả nhà họ Lý biến mất, không ai nhắc đến, mà cũng không có lời đồn nào trên giang hồ.
Còn lúc nhỏ, ông nội Lý Hữu Toàn gần như là khinh thường và chống đối cung quan chùa chiền, ồng thường nói, trên đời có rất nhiều người tốt, nhưng mũi bò và lừa trọc không một ai tốt.
Lý Dục Thần nghĩ đến, Lâm Thượng Nghĩa nói trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, Lý Thiên Sách đã di dời tất cả trẻ con trong nhà đi, cuối cùng, gần như chỉ có một mình Lý Dục Thần sống sót.
Đây là trùng hợp sao?
Có lẽ vậy. Nhưng giống như một sự an bài hơn, tất cả những người đưa đi đều yểm hộ cho Lý Dục Thần.
Nhưng đứa trẻ sau này bị truy giết đến chết đó cũng là ma chết thay cho Lý Dục Thần.
Rất nhiều rất nhiều chuyện liên hệ với nhau, đã chứng minh lời của Trương Diễm Diễm.
Lý Dục Thần dường như nhìn thấy cảnh chiến trường tàn sát tối hôm đó, nhân sĩ chính đạo bao vây tấn công khu nhà họ Lý.
Họ ép gia chủ nhà họ Lý giao Cung Lăng Yên và đứa bé mà bà ấy sinh ra, cuối cùng hai bên xung đột.
Kiếm khí bay lên, huyết quang trùng trùng.
Trong một đêm, nhà họ Lý đệ nhất hào môn thủ đô biến mất khỏi thế gian.
Đây là suy đoán hợp logic.
Lý Dục Thần chưa từng gặp bô’ mẹ, dường nhìn thấy cảnh tượng bố mẹ dựa sát nhau trong huyết quang, ông nội đầu rơi xuống đất trong kiếm khí.
Lý Dục Thần sợ giật mình.
Không thế nào!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Anh liên tiếp phủ định suy luận của mình.
Nhưng những hình ảnh đó lại cứ liên tục hiện lên trước mắt.
“A!”
Lý Dục Thần thét lên một tiếng, giơ tay, rút ra toàn bộ châm ngũ hành, các điểm sáng vây quanh Trương Diễm Diễm.
“Hay cho ma đầu nhà cò, đừng hòng muốn làm loạn đạo tâm của tôi! Xem kiếm đây!”
Bốn mươi chín đường kiếm khí tàn sát, định lấy thủ cấp của Trương Diễm Diễm.