Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 483: Thê thảm
Mộc đường chủ nheo mắt, sẵc mặt băng lạnh, nói: “Đừng tưởng tôi sợ cậu thật! Nếu thực sự ra tay, ai chết trong tay ai vẫn còn chưa biết đâu!”
Lý Dục Thần lăc đầu, thở dài nói: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Nói xong, giơ tay, cả người Mộc đường chủ bay lên, đụng vào cửa sổ, rơi xuống sân viện.
Lý Dục Thần mới chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài phòng.
Mộc đường chủ bị ngâ không nhẹ, lúng túng rối loạn, muốn đứng lên, nhưng cơ thế giống như bị đóng chặt tại chỗ, không nhúc nhích nối.
Hai người phụ nữ của nhà họ Diệp nghe thấy tiếng động, chạy ra xem.
Nhìn thấy hai người lạ trong sân viện, liền kinh hãi kêu lên.
Hai người phụ nữ tưởng là trộm, hét gọi tên Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng, chạy vào phòng, nhìn thấy hai thi thế thối rữa dưới đất, lại la hét một hồi.
Nhưng bất luận họ hét thê’ nào, hàng xóm xung quanh vân không có động tĩnh gì.
Họ không biết là, tiếng hét của họ vốn không thể truyền ra ngoài, chì vang vọng trong sân viện, xung quanh sân viện dường như có một bức tường vô hình, bên ngoài vốn không nghe thấy.
Đợi khi hai người phụ nữ bình tĩnh lại, Lý Dục Thần nói: “Thu dọn đồ đạc đáng tiền, đi đi, đi càng xa càng tốt”.
Sau khi người phụ nữ ngẩn người, liền chạy về phòng của mình như điên, nhanh chóng thu dọn đồ, sợ hãi đi qua sân viện ra cổng lớn.
Lý Dục Thần nhìn tấm biển ‘Treo Bầu Cứu Đời’ được treo trên gian chính, nói: “Nể tình tổ tiên nhà họ Diệp tích đức, để lại danh tiếng tốt cho các người!”
Nói xong, khẽ dậm chân.
Liền nghe ầm một tiếng.
Cả nhà họ Diệp, phòng trước phòng sau, lại thêm tường vây sân viện, và cá nền móng đều sập đổ.
Một đường kim quang, cuốn theo Mộc đường chủ đang dưới đất với vé mặt đầy kinh ngạc sợ hãi, bay khỏi đống đổ nát.
Đêm nay, trấn Lâm Hoang xây ra động đất, nhưng động đất chí đánh sập khu nhà của nhà Diệp đại phu.
Lúc này, trên trấn Lâm Hoang chỉ còn lại truyền thuyết nhà họ Diệp khai hoang và Diệp thần y.
Mộc đường chủ được bao bọc trong kim quang, chi cảm thấy nhẹ tênh, giống như bao bọc trong ruột bông trong suốt.
Chì lúc sau rơi xuống đất, cũng vẫn chóng mặt,
không phân được đông tây nam bắc.
Đến khi đầu óc tỉnh táo lại, Mộc đường chủ mới giật mình ớn lạnh.
Tuy là buổi tối, sắc đêm mơ hồ, thậm chí bóng núi phía xa rất mờ ảo, nhưng là đường chủ ngoại đường của phái Âm Sơn, ông ta vô cùng hiểu địa hình vùng Lâm Hoang, chỉ hơi so sánh hướng đi thế núi, đã phán đoán ra mình đang ở đâu.
Nơi này cách trấn Lâm Hoang, ít nhất cũng hơn hai trăm dặm.
Cũng có nghĩa là, trong lúc mất hồn vừa nãy, mà đã đến cách hơn hai trăm dặm.
Ban đầu, ông ta còn không tin mình đang bay, còn tưởng là bị thuật pháp nhốt lại.
Người tu hành muốn điều khiển đồ bay đi, thì phải có cảnh giới thế nào chứ, cà phái Âm Sơn, cũng chỉ có chưởng môn miễn cưỡng có thể làm được, ngay cả đạo trưởng lão cũng không biết bay!
Nhưng hiện thực nói với ông ta, người thanh niên trước mặt lại biết.
“Cậu…”
Mộc đường chủ rất muốn hỏi anh rốt cuộc là ai, bổng nhiên cảm thấy hình như mình không có tư cách đế hỏi, liền cúi đầu ỉu xìu như quà bóng da xì hơi.
Ông ta biết mình không thoát được, chí đành đợi sự phán quyết cùa số phận.
“Bắt đầu từ bây giờ, tôi hỏi, ông trá lời, có nứa câu giả dối, tôi có thể cho ông còn thê thám hơn bố con nhà họ Diệp gấp ngàn lần!”, Lý Dục Thần nói.
Nhớ đến bộ dạng chết thê thảm của bố con nhà họ Diệp, Mộc đường chủ bất giác run lên.
“Tôi nói, tôi nói hết! Cậu hỏi đi”.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng trong lòng, đối phó loại người này, còn đơn giàn hơn đối phó với đám giáo đồ Thái Dương Giáo.
Thái Dương Giáo dùng tín ngưỡng điều khiến lòng người, một khi khuất phục, có nghĩa là tín ngưỡng sụp đổ, sẽ bị nhận định là kẻ phán bội, từ đó kích hoạt bùa chú trong cơ thế, khiến họ tử vong.
Cho nên rất khó lấy được thông tin có giá trị từ miệng giáo đồ Thái Dương.
Còn môn phái như phái Âm Sơn này dễ hơn nhiều, Mộc đường chủ bị dọa sợ, lập tức khuất phục.
“Thiệu Cư Ông đang ở đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Đang trên đường trở về, cụ thế đến đâu cũng không rõ. Nhưng, buổi chiều ông ta đã liên lạc với tôi, trời sáng ngày mai sẽ v’ê đến trấn Lâm Hoang”, Mộc đường chủ nói.
Lý Dục Thân gật đầu.
Thiệu Cư Ông này đi cũng thật nhanh, xem ra tu vi
không thấp, nhưng vẫn chưa đến trình độ biết bay.
“Ông ta có nói mấy người quay về không?”
“Không nói, nhưng đại trường lão còn có hai đệ tử thân truyền, có lẽ sẽ về cùng. À đúng rồi, ông ta nói mới nhận một đệ tử, bão tôi sắp xếp ngoại đường đón tiếp”.
Lý Dục Thần suy đoán đệ tử này chính là Nghiêm Cấn. Thiệu Cư ông có lẽ đã đế ý đến thiên phú của Nghiêm Cẩn, hơn nữa cũng chì có Nghiêm Cấn có thế hiểu được công pháp trong cuốn sách Tử Lăng.
Anh không tin Nghiêm cấn sẽ tình nguyện bái dưới môn hạ Thiệu Cư ông, hoặc là Thiệu Cư ông tự mình viển vông, hoặc là Nghiêm cấn vì báo vệ cả nhà mà aiá bô đồnq ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK