Trần Tiểu Lục hãy còn đang khó hiểu, bỗng anh ta nghe thấy một giọng nói vang lên:
“Thứ thuốc bỉ ổi của cậu chỉ có tác dụng với con gái thôi, chứ nó còn chẳng hữu dụng bằng quả rắm của tôi đâu!”
Một luồng khói vàng bỗng bốc lên từ mặt đất, thong thả hóa thành hình người, người nọ không mặc quần áo hiện đại mà mặc xiêm y thời xưa, đội mũ lông sam, tay còn cầm phất trần.
Trần Tiểu Lục giật nảy mình: “Ông là ai? Ông vào bằng cách nào?”
Lý A Tứ cung kính gọi người nọ: “Hoàng gia!”
Hoàng Đại Sơn nhìn Lý A Tứ, lắc đầu, nói: “Nhân tâm đáng sợ, bây giờ cậu đã hiểu chưa?”
Lý A Tứ buồn bã, có phần khổ sở và oán hận, anh ta than: “Hoàng gia, tôi hiểu rồi”.
“Hiểu được là tốt rồi”, Hoàng Đại Sơn vuốt râu, bày ra tư thái của bậc thần tiên, dùng giọng điệu răn dạy nói với Lý A Tứ: “Nhưng cậu cũng đừng nản lòng thoái chí, không thể vì vậy mà mất lòng tin vào cuộc sống. Cho dù cả thế giới lừa dối cậu, bắt nạt cậu, thì cậu phải nhớ kỹ, sau lưng cậu còn có nhà họ Lý, tuyệt đối không được phụ tấm lòng mà cậu Lý dành cho cậu”.
Lý A Tứ đã hoàn toàn hiểu ra, anh ta xấu hổ, nói: “Hoàng gia nói đúng, tôi đều nhớ kỹ rồi”.
“Ngoại trừ không thể phụ lòng cậu Lý, thì cũng không được phụ lòng mỹ nhân đâu đấy!”, Hoàng Đại Sơn nói.
Mặt Lý A Tứ đỏ bừng, anh ta nhìn về phía Ngũ Ngọc Xuân, vừa hay Ngũ Ngọc Xuân cũng nhìn anh ta, bốn mắt nhìn nhau, tình ý triền miên.
Hoàng Đại Sơn cười to: “Giỏi lắm, nhiệm vụ anh hùng cứu mỹ nhân giao cho cậu đấy. Khó có được một lần ra ngoài, tôi phải đi đu đưa cái đã, vừa rồi tôi nhìn thấy có một trại nuôi gà ở gần đây, tôi đi đây!”
Nói xong, ông ta hóa thành một luồng khói vàng, bay ra ngoài cửa sổ, lát sau đã mất hút.
Trần Tiểu Lục chỉ biết ngơ ngác nhìn, anh ta bị thứ không ra người, không ra quỷ, cũng chẳng phải thần tiên vừa xuất hiện dọa sợ, cho đến khi Lý A Tứ lại gần, anh ta mới khôi phục thần trí.
“Lý A Tứ, mày định làm gì?”
Anh ta biết Lý A Tứ biết võ công. Từ nhỏ Lý A Tứ đã thích luyện võ, tuy khờ khạo nhưng giỏi đánh nhau. Nghe nói sau khi đến thủ đô làm bảo vệ còn được thầy giỏi chỉ bảo.
Thật ra, Trần Tiểu Lục không biết rằng từ khi vào làm việc ở dinh thự nhà họ Lý, dưới sự dạy dỗ của Lý Dục Thần, Lý A Tứ đã thay da đổi thịt, không còn giống như ngày xưa nữa.
Đây là nguyên nhân Lạc Tinh Xương phải mượn rượu để bỏ thuốc Lý A Tứ chứ không dám dùng thủ đoạn mạnh bạo.
Lý A Tứ đi rất chậm, toàn thân tỏa sát khí. Anh ta bước từng bước một lại gần, sát khí cũng ngày càng mãnh liệt hơn.
Trần Tiểu Lục bị sát khí buộc phải lùi lại từng bước.
“Mày đừng lại đây!”
“Lý A Tứ, đừng cho là tao sợ mày!”
“Mày nghĩ làm mấy thứ vớ vẩn này là có thể dọa được tao à? Đây là địa bàn của tao! Bên ngoài toàn là người của tao!”
Trần Tiểu Lục gào to.
“Người đâu! Người đâu!”
Nhưng dù anh ta gọi rách cổ họng thì cũng không có ai đến.
Bịch!
Lý A Tứ đá vào bụng anh ta.
Trần Tiểu Lục bay lên, thân thể va vào tường, rồi rơi xuống đất.
Anh ta phun ra một búng máu, ho sù sụ.
Lý A Tứ đi đến chỗ Ngũ Ngọc Xuân, dùng tay xé đứt dây thừng trói cô ta.
Sợi dây lỏng ra, Ngũ Ngọc Xuân bỗng cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, xụi lơ trong lòng Lý A Tứ.
“A Tứ, tôi sợ quá!”, Ngũ Ngọc Xuân khóc.
Lý A Tứ ôm Ngũ Ngọc Xuân, nhẹ nhàng vỗ vai cô ta. Cảm giác ấm áp ấy giống như cơn gió xuân hòa tan tảng băng cứng rắn trong lòng anh ta, sự phẫn nộ và oán giận sinh ra từ tình bạn bị phản bội dần dần biến mất.