Chương 477: Con đường bí cảnh
Lý Dục Thần mãi mãi nhớ khuôn mặt đó, cũng đầy nếp nhăn nứt nẻ như vậy, cũng đôi mắt đục ngầu như vậy, nhưng trong mắt lại có thần thái nhưthế.
“Cụ à!”, Lý Dục Thần gọi một tiếng, vì nhớ đến ông nội, thậm chí anh hơi xúc động: “Làm phiền gia đình cụ rồi!”
“Không phiền! Không phiền!”, cụ Nham Sơn hoảng sợ nói: “Cặu đã cứu mạng cháu gái tôi! Cậu thần tiên như vậy, tỏi mời còn không được ấy chứ! Ngồi, ngồi xuống uống trà!”
Cụ Nham Sơn ngồi xuống cùng Lý Dục Thần.
Lam Ba Tử đứng bên cạnh bố, nhìn được ra, anh ta rất tôn kính bồ’ của mình.
“Nghe nói, cậu muốn tìm Âm Sơn?”
“Đúng thế, cụ biết Âm Sơn ở đâu không?”
Cụ Nham Sơn đứng lên, đi vào phòng, chỉ lúc sau, đã run run đi ra, tay cầm một chiếc hộp gỗ.
Lam Ba Tử vừa nhìn chiếc hộp gổ, trong mắt liền phát sáng.
Cụ Nham Sơn mở chiếc hộp ra, lấy ra một tấm da dê được gấp gọn bên trong, bày lên trên bàn.
Trên tấm da dê vẽ bản đồ.
“Đây là bản đồ Lâm Hoang”, cụ Nham Sơn nói: “Là do các đời thợ săn cất từng bước từng bước chân đi rồi vẽ ra”.
Lý Dục Thần đưa mắt nhìn, bản đồ vẽ rất nguệch ngoạc, cũng rất không quy phạm, nhưng lại rất dễ hiểu.
Từng ngọn núi, từng con sông, ở giữa chỗ nào có thể đi, chồ nào có nguy hiếm gì, đều được đánh dấu lại.
Nhưng bản đồ chỉ chiếm một phần tư của tấm da dê, còn có ba phần tư là trống không.
Cụ Nham Sơn chỉ vào chỗ trống không nói: “Chỗ này là sâu trong đầm hoang, không ai đến đó”.
Lam Ba Tử kích động nói: “Bố à, có bản đồ này, tại sao bố không cho con, hại con vào núi sân bân, còn phải tự mò đường”.
Bố anh ta nói: “Nếu đã có bản đồ này, thì con vào núi dễ rồi, nhưng cũng rất có thế không ra được. Trong đầm hoang, nguy hiếm ở khắp mọi nơi, cuộc sống hiện nay đã tốt hơn trước, không cần liều mạng như vậy, cũng có thể sống được. Bố giấu bẩn đồ <ĩi là muốn tốt cho con".
Lam Ba Tử không hiểu lắm, ngược lại là Lý Dục Thần có thể hiếu nồi khố tâm của ông cụ.
Cụ Nham Sơn nói với Lý Dục Thân:
"Mắt tôi đã mờ rồi, không nhìn rồ chữ trên bàn đồ nữa, cậu tự tìm xem, có lẽ có hai tòa Âm Sơn".
Lý Dục Thần tìm kiếm trên bản đồ, quả nhiên tìm được hai ngọn núi, bên cạnh viết hai chữ Âm Sơn.
Một ngọn núi trong đó ở Đông Nam, khoảng cách khá gần, một ngọn khác ở Tây Nam, gần với khu vực trống không trên bản đồ.
Lý Dục Thân chỉ vào một đường mờ mờ khúc khuỷu quanh co trên bàn đồ nói: "Đây là cái gì?"
Cụ Nham Sơn nheo mắt nhìn một cái, nói: "ồ, đó là một con đường an toàn thông đến sâu trong đầm hoang mà các tiên nhân thám hiếm ra, cũng gọi là con đường bí cảnh”.
"Con đường bí cảnh?", Lý Dục Thần hơi hiếu kỳ.
Cụ Nham Sơn xùy một tiếng, hình như rất không vui vì mình lỡ lời.
Ông ta lấy ra một nắm sợi thuốc trong túi thuốc, bổ vào trong tấu thuốc, dùng bật lửa châm, xì soạt hút mấy hơi.
"Có liên quan đến một truyền thuyết".
Cụ Nham Sơn nhả ra khói trắng dày dạc, sương khói lan ra, che mờ trên khuôn mặt già nua của ông ta, dường
như ông ta rơi vào hồi ức xa xôi.
"ở phía Nam Điền Kiềm đã từng có một tòa thành cố xưa, tên là Bộc Thành, rất nhiều bộ lạc thành bang vây quanh Bộc Thành tạo thành một quốc gia, gọi là nước Bách Bộc. Đất nước này từng vô cùng giàu mạnh, sau này vua của Bộc Quốc đấc tội với thiên thần, cũng có người nói là đắc tội với ác ma, tóm lại, nó đột nhiên biến mất. Truyền thuyết nói vùng đất Bộc Quốc đã thành đầm hoang vạn dặm. ở đó chôn giấu cả tài phú của cả Bộc Quốc”.
"Cho nên, thợ săn các đời các ông không tiếc mạo hiếm tính mạng, đi vào đầm hoang, chính là vì tìm kiếm di tích Bộc Thành trong truyền thuyết ư?”, Lý Dục Thần cảm thấy hơi nực cười.
Cụ Nham Sơn lắc đầu nói: "Không chỉ thợ săn, còn có người hái thuốc. Người đến trấn Lâm Hoang định cư sớm nhất, đa số đều vì truyền thuyết này, nếu kông, ai muốn ở lại trong góc núi xa xói nghèo đói chú?”
"Qua nhiều đời như vậy, cho đến hôm nay, mới thám hiểm ra một phần tư đỊa đồ, có đáng không?”
"Khóng có gì đáng với không đáng, đĩ đến đâu mà không phải sống? Có suy nghĩ như vậy, cũng còn tốt hơn không có. Hơn nữa, bản đồ này, cũng không phải
hôm nay mới hoàn thành, thời ông nội tôi đã như vậy rồi, từ ông nội tôi đến tôi, gần như chưa từng thay đối".
"Tại sao?"
"Khỏng vào được nữa!", cụ Nham Sơn dùng tấu thuốc gõ nhẹ lên chính giữa bần đồ, tặn cuối đường mờ mờ đó: "ở đó là cấm địa của đầm hoang!"
"Cấm địa?"
Nham Sơn gật đầu: "Con người không vào được, cậu nhìn thấy ngọn núi đó, con sông đó, nhưng vừa lại gần thì tất cả biến đổi, núi mất, sông cũng không còn, bầu trời mất, mặt trời mất, tất cả đều mất! Hồi tôi còn trẻ cũng không tin, đến đó một lần, bị lạc đường, còn gặp phầi yêu quái, cũng may tôi mệnh lớn, gặp được tiên nữ, nếu không, cái mạng của tôi phải nôp ở đó rồi”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK