Lý Dục Thần bị nó dọa sợ giật mình: “ông làm gì?”
“Cậu chủ! Cậu là cậu chủ!”, con chồn hưng phấn gọi.
“Cái gì?”, Lý Dục Thần kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ thứ này biết bô’ mẹ của mình?
“Cậu là con trai của bà Cung, trước đây tôi từng thấy thẻ tên của cậu, lúc bà Cung sắp sinh, ông cụ Lý đặt tên cho cậu. Ha ha ha, tôi tưởng người của nhà họ Lý đều chết hết rồi, không ngờ cậu còn sống! Con trai của bà Cung còn sống!”
“Ông đang nói cái gì? Bà Cung nào?”, Lý Dục Thần nghi hoặc hỏi.
“Cậu chủ! Chắc không phải cậu không biết gì chứ? Cậu là con trai của bà Cung! Tôi, tỏi…”, con chồn chỉ vào mình: “Tôi là A Hoàng đây, là tiểu Hoàng được bà Cung điếm hóa!”
Trong lòng Lý Dục Thần có vài phân kích động, trong đầu dần biên dệt ra mạch câu chuyện đơn giản, mẹ của mình họ Cung, con chồn này thành tinh sau khi được mẹ điểm hóa.
Nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh, vì lời của con chồn chưa chắc đáng tin, vừa nãy tiếp xúc, con chồn này, vô cùng giảo hoạt!
Hơn nữa ma khí ấn chứa trên người nó giải thích thế nào?
Cho nên, Lý Dục Thần chỉ lạnh lùng nhìn con chồn, nói: “Đừng có ngạc nhiên thế nữa, ông biết cái gì, thì nói từ đầu đi, tôi nghe, nhớ kỹ, nếu ông có nửa câu giả dối, thì sẽ bị sét đánh”.
“Được được được, tôi kế từ đầu”.
Con chồn đổi từ căng thẳng trước đó, một lúc đã trở nên vui mừng.
“Tôi vốn là con chồn bình thường, chỉ sinh sống ở con ngõ gần đây, bắt chuột, thỉnh thoảng đến nhà người ta ăn trộm thịt lợn. Trước nay tôi chưa từng dám đến khu nhà này, cho đến một ngày, khu nhà này bày tiệc lớn, mời rất nhiều đầu bếp làm rất nhiều món ăn ngon, hương thơm bay đi mười dặm”.
Con chồn dường như nhớ đến mùi thơm, mũi hít hít, dáng vẻ say mê.
“Tôi thực sự không nhịn được, lẻn vào từ cửa sau, ăn trộm con gà vừa ra nồi, đang trốn trong góc ăn, thì bị người ta phát hiện. Tôi bị người ta bắt được, nhốt trong bếp, nghe họ nói, muốn hầm tôi lên, còn nói bộ da của tôi rất tốt, muốn lột da tặng cho khách quý hôm nay”.
Lý Dục Thần thầm nghĩ, lúc đó đã có thế nghe hiểu tiếng người, xem ra đã mở linh tri. Dùng cách nói của dán gian, đã thành tinh, nếu trực tiếp hầm lên, đúng là lãng phí.
Con chồn nói tiếp.
“Lúc đó tôi đã chuẩn bị chết rồi, dù sao đã no cái bụng, nói ra thì tay nghề của đầu bếp đó rất tuyệt, có thể ăn được con gà ngon như vậy, làm con chồn chết no, cả đời này cũng đáng.
Sau này một người phụ nữ đến nhà bếp, đưa tôi đi. Bà ấy đưa tòi đến nhà trong, gặp bà Cung, ô, lúc đó còn chưa phải là bà Cung. Họ gọi bà ấy là cò Cung.
Tôi là một con chồn, bình thường trong mắt tòi, gà còn đẹp hơn người.
Nhưng tôi vừa gặp cô Cung, liền vô cùng kinh ngac.
Ôi mẹ ơi, trên đời này còn có người đẹp như vậy ư!
Lúc đó trong đầu tôi chỉ là yêu rồi, yêu rồi, tôi tình nguyện bị hầm trong nồi, biến thành bữa ãn trong bụng cô gái này”.
“Cô Cung nhìn thấy tòi, nói một con chồn có thể mở linh tri không dễ, nên đã điểm hóa tôi. Từ đó về sau, tòi thường xuyên đến khu nhà của nhà họ Lý, nghe cô Cung, sau này thành bà Cung, giảng pháp môn của yêu tu cho tôi”.
Nghe đến đây, Lý Dục Thần không khỏi nghi hoặc, người trần bình thường, cho dù nhập mòn tu hành, làm sao hiếu được pháp môn của yêu tu?
“Ồng nói bà Cung đó, rốt cuộc là người thế nào? Nơi này rõ ràng là nhà họ Lý, làm sao lại từ cò Cung thành bà Cung?”
“ôi trời cậu chủ, trách tôi không nói rõ, bà Cung chính là mẹ cậu, bà ấy tên là Cung Lăng Yên, hình như là… là từ Điền Nam hay là đâu đó, tóm lại là từ phương Nam đến, bà Cung từng nói với tôi, ở chỗ họ bốn mùa đều như mùa xuân, là một nơi rất đẹp. Cũng chỉ có nơi đẹp như vậy mới sinh ra người đẹp như bà Cung!”
Con chồn nói đông một câu tây một câu, Lý Dục Thần không thể không nhắc: “Nói trọng điểm!”
“Ấy, được được, nói trọng điếm. Trọng điếm là gì nhỉ? Chính là bố cậu, đúng, bố cậu là trọng điểm”.
Con chồn dùng móng vuốt vổ mạnh đùi, dường như cuối cùng đã nghĩ ra chuyện quan trọng.
Lý Dục Thần khóc cười không xong, cũng chỉ đành nghe như vậy.