“Có thể dùng binh khí không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Muốn dùng binh đao phá Thiết Bố Sam của ông ta?”, Thẩm Minh Xuân cười nhạo nói: “Có cần cho cậu một khẩu súng không?”
Xung quanh vang lên tiếng cười khinh miệt.
Thẩm Bỉnh Nguyên cũng cười, khẽ ho khan một tiếng, nhắc nhở nói: “Có thể sử dụng vũ khí lạnh, nhưng không được dùng độc, cũng không được dùng vũ khí nóng”.
Lý Dục Thần gật đầu: “Hiểu rồi”.
Lê Chấn Đông nói: “Cậu nhóc, nói rõ với cậu, tôi luyện Thiết Bố Sam Kim Chung Tráo, cả cơ thể là vũ khí của tôi, cậu dùng thứ gì, thì lấy ra đi!”
“Tôi dùng cái này”, Lý Dục Thần giơ tay, trong tay có thểm một cây châm vàng nhỏ xíu.
Lần này vượt quá dự liệu của mọi người.
Thiết Bố Sam không phải là một lớp áo, luyện đến tinh xảo, cả da thịt cứng rắn hơn sắt thép.
Hơn nữa võ công Hoành Luyện không chỉ rắn chắc về vật lý, còn có một tầng chân khí hộ thể, tràn đầy trong cơ bắp da thịt và giữa xương cốt.
Một cây châm phá Thiết Bố Sam?
Đây là chuyện chưa từng nghe nói.
Huống hồ cây châm này còn là châm vàng mềm yếu.
Duy chỉ có nho sĩ bên cạnh Từ Thông và ông lão họ Liêu bên cạnh Tiêu Thập Nương khẽ nheo mắt.
Vẻ mặt Lê Chấn Đông hiện lên vẻ tức giận, ông ta cảm thấy Lý Dục Thần lấy ra một cây châm, là thể hiện sự khinh thường.
“Cậu nhóc, cậu đừng quá đáng, vốn định dừng tại đây, cậu đã tự tìm cái chết, thì đừng trách tôi ra tay không lưu tình!”
Nói xong hai canh tay vung lên, áo tên người không gió mà bay, một luồng chân khí từ trong cơ thể ông ta trào ra, rào rào một tiếng, áo ngoài của ông ta rách thành mảnh vụn, bay về bốn phía.
Một luồng khí lưu ập đến xung quanh, người trên hội nghị bàn tròn lập tức cảm thấy áp bức, người từng luyện võ thì còn đỡ, người chưa từng luyện ngay cả thở cũng không thở nổi.
“Quả nhiên là công phu tuyệt đỉnh!”
Chiêu này của Lê Chấn Đông khiến mọi người kinh phục không thôi.
Lại nhìn Lý Dục Thần, đứng ở đó, không hề động đậy, giống như khúc gỗ.
Trận đấu võ này, kết quả thế nào, trong lòng mọi người đã biết rõ.
Phùng Thiên Minh cũng trợn mắt há hốc miệng.
Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một võ giả có khí trường cường mạnh như vậy.
Khí trường này còn cường mạnh hơn nhiều so với Hồng Thiên Thành mà ông ta mời đến thành phố Hòa lúc trước.
Ông ta không khỏi nhìn sang Lý Dục Thần lần nữa, trong mắt lộ ra ánh mắt lo lắng.
Thẩm Bỉnh Nguyên nói: “Nếu hai vị đã chuẩn bị sẵn sàng, chốc nữa tôi hô bắt đầu, thì có thể bắt đầu rồi”, ông ta dừng một chút, nhìn Lý Dục Thần nhắc nhở nói: “Cậu Lý, cậu chỉ có cơ hội một chiêu thôi”.
Lý Dục Thần gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Thẩm Bỉnh Nguyên liền nói: “Tôi tuyên bố, đấu võ bắt đầu”.
Lê Chấn Đông vỗ ngực, bàn tay đập vào cơ bắt lồng ngực, lại phát ra tiếng sắt vàng đập vào nhau.
“Cậu nhóc, đến đây”.
Ông ta dùng danh nghĩa tông sư một phái, cố ý nhường một chiêu cho Lý Dục Thần lên trước, thể hiện sự rộng lượng của ông ta.
Lý Dục Thần cũng không khách sáo, xông lên.
Nhẹ nhàng đập ra một chưởng.
Năm cây châm ngũ hành kẹp giữa ngón tay trỏ và ngón giữa.
Chưởng lực của anh nhẹ tễnh, bước đi cũng nhẹ tênh, tất cả đều nhẹ nhàng, không hề có sức mạnh.
Lê Chấn Đông khinh thường nhìn Lý Dục Thần đập một chưởng đến, cũng chẳng thèm động đậy.
Chưởng lực như vậy, cũng chỉ có thể dùng để đánh con gián, muốn phá Thiết Bố Sam của ông ta, đúng là chuyện ngàn lẻ một đêm.
Một chưởng của Lý Dục Thần đập mạnh lên trước ngực Lê Chấn Đông.
Anh vừa đập xong liền lùi lại, cơ thể nhanh chóng rút lui, về đến vị trí cũ.
Trong tích tắc, mọi người có ảo giác, hai ngươi chưa từng ra tay.
“Được rồi”, Lý Dục Thần đứng ở đó, ung dung nói: “Tôi đánh xong rồi”.
Mọi người đều kinh ngạc không thốt ra lời.
Đây là đấu võ?
Sợ rằng là kẻ ngốc đấy?
Chơi với người như này một hồi, mình cũng là kẻ ngốc.
Phùng Thiên Minh thở dài một hơi, chậm rãi đứng lên, quyết định vẫn nên rộng lượng thừa nhận thất bại cho xong, tốt xấu gì vẫn giữ được mặt mũi và uy tín.
Liên Khởi Dung ở bên đó đã bắt đầu cười lớn.
“He he, ha ha, khà khà…”, ông ta cười không khép được miệng, chỉ vào Lý Dục Thần: “Đây chính là cao thủ mà ông hai Phùng mời đến ư? Đây chính là cao thủ mà nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu ư? Sớm biết thì không cần chưởng môn Lê ra tay, tìm bạn nhỏ trường mẫu giáo là được, Ông hai, ông nói có phải không? Ha ha ha…”
Thẩm Minh Xuân nhìn trò hề của Lý Dục Thần, trong lòng vô cùng sung sướng.
“Ha ha, quả nhiên là sao chổi, đã hại nhà họ Lâm thì không nói, bây giờ lại hại ông hai Phùng, đúng là thân thiết với ai thì người đó xui xẻo!”, ông ta khẽ cười nói.
Tiêu Thập Nương cau mày, ánh mắt đầy vẻ không hiểu, còn có chút thất vọng.
Bà ta nhìn sang ông lão bên cạnh, ông lão khẽ lắc đầu.