Sưu Sưu.
Phong Du Du lần nữa có động tác, một đạo thủ ấn được kết. Đạo thủ ấn này nhìn như yên tĩnh, không mang theo bất kỳ ba động gì. Thế nhưng ở trong đó thủy chung lại khiến cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị.
Đồng thời, quanh thân Phong Du Du đột nhiên có khí tức không hiểu chấn động, trong lúc vô thanh vô tức giống như khiến cho cả trời xanh bị ảnh hưởng. Y phục màu trắng trên người tung bay. Quanh thân được quang mang màu vàng nhạt bao phủ, bên trong vòng quang mang này bỗng nhiên có một vòng quang mang màu trắng như ẩn như hiện hóa thành bình chướng ở quanh thân nàng.
Bình chướng này cực kỳ kỳ dị, không ngừng lan tràn ra, cả không trung đột nhiên xảy ra động tĩnh kỳ lạ.
- Bà Tu Mỹ Ngọc, ngươi có Thiên Thủ Tu La thân, nếu như là trước kia, ta quả thực không có cách nào làm gì được ngươi. Nhưng mà hôm nay cho dù ngươi có Thiên Thủ Tu La thân cũng vô dụng mà thôi.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, ngay khi thanh trường thương bằng năng lượng đen kịt phóng tới trước mắt, Phong Du Du lập tức mở miệng nói. Thân hình vừa rồi còn tĩnh lặng, không có một chút động tĩnh nào bỗng nhiên chuyển động, thân ảnh nhanh chóng lướt đi. Lấy thân ảnh xinh đẹp của nàng làm trung tâm, khí tức thái cổ, triệt để phóng thích ra tới mức tận cùng.
Đột nhiên, cả thiên địa tự nhiên run lên.
Xoẹt.
Thiên địa run lên, cả không gian bỗng nhiên lập tức hóa thành một phiến hư không, hư không giống như hỗn độn.
Trong hư không, gió nhè nhẹ thổi, mây mù mờ ảo, khi thì thanh chóng, khi thì nhẹ nhàng, thanh trường thương bằng năng lựng đen nhánh mang theo năng lượng đủ để khiến cho thiên địa rung động kịch liệt sau khi tới trước người Phong Du Du ngừng lại trước hư không đang biến hóa kia. Năng lượng ngập trời cũng dừng lại trước người Phong Du Du.
- Đây là...
Trên không trung trong mật địa Thiên giới của Thượng Thanh thế giới, sắc mặt Phong Hành Thiên chủ vốn đã ảm đạm, lúc này nhìn thấy diễn biến trong Truyền tống trận hình chiếu thời không, khuôn mặt già nua bỗng nhiên đại biến, nhịn không được mà run lên, vẻ mặt khiếp sợ, nói:
- Đây là Phong Lăng Thiên Hạ, là thủ đoạn trấn tộc Phong Lăng Thiên Hạ mà sau lão tổ của Phong gia ta không ai có thể luyện thành. Đồn rằng đây chính là thủ đoạn mà sau khi luyện hóa hỗn độn chi nguyên của Thượng Thanh thế giới lão tổ Phong gia mới lĩnh ngộ thành.
- Phong lão ca, không phải nói Phong Lăng Thiên Hạ của Phong gia huynh chỉ có lão tổ Phong gia mới có thể thúc dục sao? Thiếu một đạo năng lượng hỗn độn, hậu nhân Phong gia muốn luyện thành thứ này là chuyện không thể nào nha.
Băng Thiên nghe vậy, khuôn mặt tuấn lãng trắng nõn lập tức biến đổi. Nhưng hắn đã từng nghe nói qua, Phong Lăng Thiên Hạ của Phong gia đồn rằng chính là tuyệt chiêu của lão tổ Phong gia cùng thời với ba ngàn Đại năng luyện hóa hỗn độn chi nguyên của các Đại thiên thế giới. Dùng năng lượng hỗn độn làm dẫn mới có thể thúc dục.
Lúc trước dựa vào Phong Lăng Thiên Hạ này, lão tổ Phong gia ban đầu ở trong ba ngàn Đại năng kia cũng là tồn tại thanh danh hiển hách.
Ánh mắt Phong Hành Thiên chủ run run, rung động, khó nhịn được vẻ khiếp sợ, miệng nói:
- Quả thực là như thế, thiếu một đạo lực lượng hỗn độn chi nguyên, Phong Lăng Thiên Hạ này căn bản không có cách nào luyện thành. Cũng không có khả năng thúc dục. không biết nha đầu Du Du này làm sao có thể tu luyện thành công được.
- Bên trong sợ rằng có chút chuyện. Đến lúc đó hỏi nha đầu Du Du một chút sẽ biết rõ.
Băng Thiên nói.
Phá.
Trong Thương Khung chiến trường, bờ môi son khẽ mở, Phong Du Du khẽ quát một tiếng, ống tay áo màu trắng khẽ phất, quét về phía thanh trường thương bằng năng lượng đen nhánh kia.
Ống tay áo Phong Du Du khẽ quét, cả thiên địa lần nữa run lên.
- Tại sao lại mạnh như vậy?
- Uy áp thật mạnh.
- Đây là loại thủ đoạn nào của Phong gia? Tại sao lại mạnh mẽ, hung hãn tới mức như vậy?
Trong Thương Khung chiến trường, uy áp kỳ lạ đột nhiên hàng lâm, khiến cho đám người đứng xem bên ngoài giật mình. Tất cả mọi người trong Thương Khung chiến trường này đều là thiên kiêu chi tử. Đều cảm nhận được uy áp tuyệt đối. Loại uy áp này tới từ linh hồn, khó có thể chống cự.
Ánh mắt Lục Thiếu Du từ lâu đã có chút biến hóa, chăm chú nhìn vào Phong Du Du phía trước. Lúc này Phong Du Du thúc dục thủ đoạn như vậy, nguyên đan chữ Vạn trong cơ thể Lục Thiếu Du đã lặng lẽ run lên.
Ầm ầm.
Trong sát na này, không trung không biết vì sao đột nhiên lay động, không gian triệt để rung chuyển. Cả phiến hư không lớn bỗng nhiên có vô số khe nứt giống như mạng nhện lan tràn ra. Thanh trường thương bằng năng lượng màu đen ở trước người Phong Du Du cơ hồ cùng lúc rạn nứt, bị nghiền nát, sau đó hóa thành năng lượng màu đen nổi lên sóng to gió lớn.
Vô số năng lượng khuếch tán xông thẳng lên trời, lại không có cách nào tiếp cận tới gần người Phong Du Du được.
Xoẹt.
Năng lượng khủng bố ẩn chứa lực lượng hủy diệt khuếch tán ra chung quanh. Cả phiến hư không nứt vỡ từng khúc hóa thành hư không đen kịt lan tràn ra chung quanh. Thế nhưng dần dần lại bị dẹp loạn trên không trung.
Phụt.
Lúc này, sau khi không trung dẹp loạn, trên không trung, trong cais miệng trên Thiên Thủ Tu La thân khổng lồ của Bà Tu Mỹ Ngọc lúc này có máu tươi của Tu La vô cùng quỷ dị và nồng nặc phun ra. Chẳng biết từ khi nào đã bị trọng thương. Thân hình khổng lồ dần dần co rút lại. Cuối cùng đám năng lượng đen nhánh chấn động, lan tràn ra chung quanh rồi tiêu tán. Thân hình mềm mại của Bà Tu Mỹ Ngọc lần nữa xuất hiện ở giữa không trung. Chỉ là lúc này khí tức trên người nàng suy yếu tới mức tận cùng. Khuôn mặt tái nhợt như tro tàn, ánh mắt mang theo vẻ không thể tin nổi nhìn về phía Phong Du Du, ánh mắt kinh hãi.
- Ngươi thua.
Phong Du Du vẫn nhàn nhạt đứng đó, chỉ là khuôn mặt nàng lúc này cũng tái nhợt.
- Còn chưa, sợ rằng ngươi cũng không mạnh hơn ta là bao. Nếu như tiếp tục động thủ, dùng bản thể nhân tộc của ngươi, căn bản không có cách nào chiếm được tiện nghi của ta.
Bà Tu Mỹ Ngọc nhìn Phong Du Du rồi nói, nàng đã nhìn ra, lúc này sợ rằng Phong Du Du cũng không kiên trì được bao lâu. Nếu như tiếp tục liều mạng, dựa vào ưu thế thiên phú của bản thể Minh Linh, còn không biết được ai thắng ai thua.
Bà Tu Mỹ Ngọc nói xong, hai mắt Phong Du Du khẽ đảo, nhìn Bà Tu Mỹ Ngọc nói:
- Sợ rằng ngươi đã không còn lực liều mạng nữa. Ngươi xác định mình còn có thể liều sao? Nếu như ta là ngươi thì ta sẽ không lựa chọn liều mạng lúc này.
- Ta...
Bà Tu Mỹ Ngọc mở miệng muốn tranh luận, âm thanh vừa mới vang lên, bỗng nhiên sắc mặt lập tức biến hóa. Mắt nhìn Phong Du Du lập tức run lên, nhìn Phong Du Du một lát mới cắn chặt môi, nói:
- Hay cho một Phong gia, không tệ. Ta thua. Thua chính là thua. Nhưng mà đây là hôm nay. Sau một ngàn năm, ai thắng ai thua còn chưa nhất định. Khi đó mới thực sự là thắng bại.