Nha hoàn Tiểu Uyển kia đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi. Dưới trảo ấn này ngay cả nàng cũng bị bao phủ bên trong, căn bản không thể thoát ra được.
Sưu Sưu.
Ngay khi trảo ấn sắc bén này đánh về phía Đoan Mộc Y Y, kình khí phô thiên cái địa tràn ra. Đột nhiên trảo ấn này dừng lại, một tiếng xuy xuy vang lên, trảo ấn trực tiếp tiêu tán trong không gian, ngay cả một chút vết tích cũng không có lưu lại.
Nhìn biến cố đột nhiên xảy ra, đám người Đoan Mộc gia tộc, còn có Quỳ Long Như Hoa đều vô cùng kinh ngạc. Đặc biệt là Quỳ Long Như Hoa, ánh mắt lập tức đại biến.
- Là ai dám nhúng tay vào chuyện của bản tiểu thư?
Nhìn trảo ấn từ từ tiêu tán, trong lòng Quỳ Long Như Hoa lúc này có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Đó chính là một cỗ năng lượng thuộc tính bàng bạc. Người vừa xuất thủ tuyệt đối là một cường giả.
- Chủ nhân.
Thiên Sí Tuyết Sư và Phi Thiên Ngô Công lúc này đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Quỳ Long Như Hoa, sau đó lùi sang một bên.
- Y Y cô nương, không sao chứ?
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Đoan Mộc gia tộc, lúc này có một thanh âm trầm thấp vang lên. Thanh âm vừa dứt, bốn đạo thân ảnh từ trong thuyền chậm rãi bước ra. Trong chớp mắt đã đi tới bên người Đoan MỘc Y Y, đó chính là bốn người Lục Thiếu Du, Tiểu Long, Dương Quá và Lục Tâm Đồng.
Đoan Mộc Y Y lập tức sửng sốt. Nhìn thấy bốn người Lục Thiếu Du xuất hiện, nàng lập tức thở dài một hơi. Đối với bốn người này rõ ràng nàng luôn e ngại, kiêng kỵ. Thế nhưng giờ phút này nàng cũng cảm thấy có chút thoải mái, loại cảm giác ngay cả chính bản thân nàng cũng không hiểu rõ.
Bốn người xuất hiện, vô số yêu thú bốn phía chiếc thuyền lớn lập tức cảm thấy bất an. Có vô số yêu thú thấp giọng rít gào, dường như có chút bất an, bởi vì vô hình trung bọn nó đã bị áp chế.
Nhìn thấy bốn người Lục Thiếu Du xuất hiện, ánh mắt thanh niên mặc hoa phục trong tay Quỳ Long Như Hoa cũng lập tức biến đổi, không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
- Đại nhân, tiểu nữ không sao. Đa tạ đại nhân xuất thủ cứu giúp.
Đoan Mộc Y Y sau khi phục hồi tinh thần lại lập tức hạ thấp người hành lễ.
Đám người Đoan Mộc gia tộc nhìn nhau, sau đó dưới sự phân phó của hai lão giả bị thương nặng lập tức lùi lại phía sau Đoan Mộc Y Y. Cả đám dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Quỳ Long Như Hoa.
Bầu không khí quỷ dị lập tức xuất hiện. Quỳ Long Như Hoa nhìn chằm chằm vào bốn người Lục Thiếu Du, cuối cùng ánh mắt tập trung vào trên người Tiểu Long, ánh mắt biến ảo bất định, dường như vô cùng nghi hoặc.
- Ta lại tưởng là yêu thú nào. Hóa ra chỉ là một đầu tạp long mà thôi, không ngờ cũng dám làm càn như vậy.
Tiểu Long nhìn về phía Quỳ Long Như Hoa, không đặt vào trong mắt, dường như có thể nhìn thấu đối phương vậy.
Mà nghe Tiểu Long nói vậy, người Đoan Mộc gia tộc không khỏi trợn mắt há mồm. Khẩu khí của tiểu đồng này thật lớn. Không ngờ ngay cả Quỳ Long Như Hoa cũng không đặt vào trong mắt, tạp long dù sao cũng là long a.
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Quỳ Long Như Hoa nhìn bốn người, trong lòng vô cùng khiếp sợ không gì sánh được. Thực lực bốn người này không ngờ nàng không thể nhìn thấu. Thế nhưng mơ hồ có thể cảm giác được, bốn người này không có ai là kẻ yếu cả.
Điều này cũng khó trách, tu vi của Lục Thiếu Du người bình thường căn bản không thể nhìn ra. Về phần Dương Quá, thời gian hắn thu liễm tu vi Lục Thiếu Du cũng rất khó nhìn thấu. Về phần Lục Tâm Đồng, sau khi tu luyện Thiên Độc Kinh, một khi nàng thu liễm khí tức Lục Thiếu Du cũng khó có thể nhìn ra tu vi. Đầu Quỳ Long Như Hoa này muốn nhìn thấu tu vi ba người quả thực có chút khó khăn. Mà Tiểu Long lại khiến cho Quỳ Long Như Hoa bị áp chế, càng không thể nhìn rõ tu vi Tiểu Long. Thế nhưng mơ hồ nó cũng cảm giác được Tiểu Long không phải là nhân loại. Thế nhưng Tiểu Long là linh thú hay yêu thú nó cũng không thể nhìn ra. Sở dĩ lúc này Quỳ Long Như Hoa mới có vẻ nghi hoặc như vậy.
- Chúng ta là ai không quan trọng. Quan trọng là vừa rồi chúng ta đã cho ngươi đi ngươi không đi. Hiện tại nếu như ngươi muốn đi thì quả thực có chút khó khăn.
Khóe miệng Lục Thiếu Du nhếch lên mỉm cười nói. Yêu thú thất giai trung kỳ, từ khí tức trên người Lục Thiếu Du cũng có thể biết được đầu yêu thú này hẳn còn chưa đạt tới thất giai trung kỳ đỉnh phong. Thực lực chỉ tương đương với Vũ Vương ngũ trọng mà thôi. Loại thực lực này rất mạnh, có lẽ có thể chống lại Dương Quá, chống lại Lục Tâm Đồng. Yêu thú như vậy Lục Thiếu Du cũng không định buông tha. Cho dù cuối cùng chỉ thu được một viên yêu đan cũng tốt. Thế nhưng đó chỉ là hạ sách, muốn thu phục đầu yêu thú này có lẽ cũng không quá khó khăn.
- Ta quản các ngươi là ai. Ta muốn đi các ngươi còn chưa giữ ta lại được.
Quỳ Long Như Hoa nhìn bốn người. Bốn người này đều là người trẻ tuổi, sự kiêng kỵ trong lòng cũng giảm bớt đi một ít. Ánh mắt Quỳ Long Như Hoa lúc này bỗng nhiên nhìn vào người Dương Quá khí độ bất phàm, anh khí bức nhân kia khiến cho hai mắt Quỳ Long Như Hoa sáng ngời, lập tức ném thanh niên mặc hoa phục sang một bên rồi hung hăng nói:
- Nam nhân thật tuấn tú, ta thích. Ngươi đi theo ta, ta có thể tha cho tất cả các ngươi.
Nói xong Quỳ Long Như Hoa ngoắc tay nhìn về phía Dương Quá, lúc này khóe miệng đã có nước miếng chảy ra.
- Tốt, ta có thể để hắn lưu lại. Ha ha.
Lục Thiếu Du lập tức cười ha hả, sau đó quay người nói với Dương Quá:
- Đại ca, huynh thấy thế nào? Một mình huynh lưu lại là có thể cứu chúng ta. Huynh chịu khó hy sinh một chút nha.
- Xem ra đại ca quả thực luôn được hoan nghênh a.
Lục Tâm Đồng cũng không nhịn được mà cười lớn. Nụ cười mê người này khiến cho không ít đệ tử Đoan Mộc gia tộc nhịn không được mà len lén nhìn. Dung mạo cùng với khí chất của vị tiểu thư trước mặt không thua kém tiểu thư nhà bọn hắn chút nào.
- Ta không ở lại, muốn ở lại thì đệ tử mình ở lại đi.
Dương Quá trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, trong mắt có chút ngại ngùng.
- Đại ca, đệ cũng muốn ở lại lắm, thế nhưng Như Hoa tiểu thư lại chướng mắt đệ a.
Lục Thiếu Du cười ha ha nói.
- Ca ca, xem ra huynh không đẹp trai bằng đại ca nha. Như Hoa tiểu thư này đương nhiên sẽ chướng mắt huynh rồi.
Lục Tâm Đồng lại mở miệng cười nói.
Mấy người này tự do nói chuyện không đặt Quỳ Long Như Hoa vào trong mắt khiến cho trong lòng đám người Đoan Mộc gia tộc giật mình, lẽ nào thực lực mấy người này ngay cả Quỳ Long Như Hoa cũng không coi vào đâu sao.
- Hừ, các ngươi không cần phải cãi nhau. Ngươi cũng lưu lại đi. Tuy rằng ngươi thiếu chút đỉnh, thế nhưng cũng miễn cưỡng có thể đặt vào trong mắt. Hai người các ngươi cùng lưu lại đi.
Ánh mắt Quỳ Long Như Hoa biến đổi, thấy mấy người này không đặt mình vào trong mắt, nàng lập tức lạnh nhạt nói.
- Cái gì? Ta còn thiếu chút sao?