Những đầu khôi lỗi khủng bố này nếu ném ra bên ngoài, cho dù là danh môn đại phái như Tam tông Tứ môn cũng tuyệt đối coi là chí bảo. Thế nhưng ở chỗ này lại không được coi trọng như vậy. Thậm chí là linh hồn ấn ký cũng không có lấy một tia.
Thế nhưng bất kể như thế nào Lục Thiếu Du lúc này mỉm cười. Có chín đầu khôi lỗi này bên cạnh không thể nghi ngờ là có thêm chín Vũ Tôn cửu trọng, còn không phải là Vũ Tôn cửu trọng bình thường. Một lần nữa hắn cũng có chỗ dựa vào. Trên người có chín đầu khôi lỗi này, về sau có kẻ nào giống như Cực Nhạc Tam Quỷ có đến trêu chọc hắn thì chín đầu khôi lỗi này cũng có thể khiến cho Cực Nhạc Tam Quỷ chạy rẽ đất.
Khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, trong lòng hắn lúc này không khỏi thầm nghĩ, hắn dễ dàng có chín đầu Hung khôi như vậy, nếu như chuyện này bị đám người Thiên Địa minh biết được, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
- Lục chưởng môn, chín đầu khôi lôi này Lục chưởng môn đều thu phục được hay sao?
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tử Yên tràn ngập sự rung động. Dứt lời lại cảm thấy mình hỏi có chút dư thừa. Chín đầu khôi lỗi đều bị Lục Thiếu Du thu vào trong nhẫn trữ vật. Chín đầu khôi lỗi kia tương đương với chín cường giả Vũ Tôn cửu trọng. Còn không phải là Vũ Tôn cửu trọng bình thường. Ít nhất về lực phòng ngự của khôi lỗi chính là thứ mà không ai muốn gặp phải.
Trong lòng Tử Yên rung động, chín đầu khôi lỗi này rơi vào trong tay Lục Thiếu Du, về sau giống như bên cạnh Lục Thiếu Du có thêm chín cường giả Vũ Tôn cửu trọng. Chuyện này sợ rằng bất kỳ sơn môn nào nhìn thấy cũng phải đỏ mắt.
Khóe miệng nở nụ cười khổ, trong lòng Tử Yên thầm than một tiếng, xem ra lúc này Lục Thiếu Du tới Tử Vong Thâm Uyên đã có thu hoạch kinh người. Mà sợ rằng kể từ giờ phút này trong Tử Vong Thâm Uyên, kẻ nào còn dám trêu vào Lục Thiếu Du, sợ rằng kẻ đó sẽ không may.
- Đúng vậy, vận khí không tệ. Chiếm được chín đầu khôi lỗi.
Nghe Tử Yên hỏi, Lục Thiếu Du thu lại tâm thần.
Phốc Phốc.
Trong miệng Tử Yên đột nhiên không biết tại sao lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Cảnh vật trước mặt tối sầm lại, thân hình uể oải ngã xuống mặt đất.
- Tử Yên cô nương, nàng sao rồi?
Lục Thiếu Du nhanh như thiểm điện nâng Tử Yên lên, kỳ thật hắn cũng đã sớm nhìn ra thương thế trên người Tử Yên không nhẹ.
- Thương thế không nhẹ, xem chừng không đi được.
Tử Yên miễn cưỡng nở nụ cười. Liên tiếp bị khôi lỗi đánh trúng, dùng thực lực và lực phòng ngự của nàng mà hiện tại không bị đánh chết đã xem như không tệ rồi.
- Trước tiên điều tức một chút.
Lục Thiếu Du nhìn cung điện mang phong cách cổ xưa kia. Bên ngoài cung điện này có chín đầu khôi lỗi như vậy trông coi, sợ rằng bên trong hơn phân nửa sẽ có không ít nguy hiểm. Lúc này thương thế của Tử Yên vô cùng nghiêm trọng, trước mắt không nên đi là tốt hơn. Ánh mắt hắn quét qua chuang quanh, vịn Tử Yên đi tới một chỗ sạch sẽ trên quảng trưởng điều tức một hồi rồi tính tiếp.
- Ah..
Lục Thiếu Du đang dắt tay Tử Yên rời đi, thế nhưng đột nhiên Tử Yên kêu lên một tiếng đau đớn. Tiếng kêu này lọt vào tai Lục Thiếu Du lại vô cùng êm tai.
- Tử Yên cô nương, sao rồi?
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, hắn phát giác ra cánh tay mà hắn đang nâng Tử Yên lên có chút ướt át. Mắt nhìn xuống, trên bờ vai nàng đang có máu tươi chảy xuống. Trong mắt hắn có chút lo lắng nói:
- Thương thế của nàng rất nặng.
- Không có chuyện gì lớn. Ngại quá, làm phiền tới Lục chưởng môn rồi.
Trong mắt Tử Yên hiện lên sự áy náy, linh lực miễn cưỡng chuyển động. Phong bế máu chảy trên vai. Lúc trước nàng bị một đầu khôi lỗi xé rách Hồn linh khải giáp cũng làm trọng thương tới vai. Giờ phút này thân hình nàng cực kỳ uể oải, thương thế rất nặng.
- Đừng nói chuyện, nàng cứ điều tức một chút đi. Không có việc gì đâu.
Lục Thiếu Du do dự một chút rồi xoay người, đem Tử Yên ôm vào trong lòng, đi tới một nơi sạch sẽ trên quảng trưởng.
Đột nhiên bị Lục Thiếu Du ôm vào trong ngực như vậy khiến cho sắc mặt Tử Yên biến đổi, toàn thân run lên, thân hình cứng ngắc. Mãi cho đến khi Lục Thiếu Du thả nàng xuống mặt đất mà nàng còn chưa phục hồi tinh thần.
- Trước tiên nàng cứ điều tức khôi phục thương thế, ta giúp nàng hộ pháp.
Lục Thiếu Du nói với Tử Yên.
- Được.
Lúc này Tử Yên mới khôi phục lại tinh thần, thế nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp không tự chủ đực mà đỏ ửng. Sau khi gật đầu đáp lập tức khoanh chân mà ngồi. Thủ ấn kết xuất, bắt đầu điều tức.
Lục Thiếu Du không phát hiện ra có điều gì khác thường, trường bào màu xanh run lên, hít mùi hương của Tử Yên còn lưu lại, khóe miệng hắn khẽ mỉm cười. Ánh mắt quan sát về bốn phía.
Bốn phía quảng trường này đều là mặt đất sơn mạch rộng lớn, trong cung điện cổ xưa có khí tức bất phàm. Dưới cỗ khí tức này Lục Thiếu Du không dám chủ quan chút nào. Bởi vì hắn không biết rõ bên trong cỗ khí tức bất phàm này còn có nguy hiểm gì hay không, tốt nhất nên cẩn thận một chút thì hơn.
Sau khi dò xét một lát, Lục Thiếu Du quay đầu nhìn về phía Tử Yên đang điều tức, tâm thần khẽ động. Đại hồn anh xuất hiện, thân ảnh lập tức lướt về phía trước.
Bản thể Lục Thiếu Du đi tới trước mặt Tử Yên không xa rồi khoanh chân ngồi xuống. Nhìn nữ tử có chút suy yếu trước mắt một lúc rồi cũng nhắm mắt điều tức.
Thời gian trôi qua, trong Tử Vong Thâm Uyên này cũng không có phân ra thành ngày và đêm, lúc nào cũng chỉ có sương trắng quanh quẩn, Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể tính toán thời gian đại khái.
Hơn mười thời thần sau, đại hồn anh trở lại trong mi tâm Lục Thiếu Du. Đại hồn anh tìm tòi không gian chung quanh cùng với phụ cận cũng không phát hiện ra điều gì, càng không tìm được Lục Tâm Đồng và đại ca Dương Quá.
Sưu Sưu.
Trong một không trung bao la, giữa không trung có hơn mười đạo thân ảnh xẹt qua. Từng cỗ khí tức cường hãn, vô hình lan tràn ra bên ngoài. Mọi người lập tức đáp xuống một khối lục địa lớn vài trăm thước đang lơ lửng.
Hai người dẫn đầu là một nam một nữ, nam thanh niên mặc một bộ cẩm bào, ánh mắt như sao, ung dung mà cao quý. Thanh niên này nếu như Lục Thiếu Du có mặt ở đây sẽ lập tức nhận ra, người này chính là sư huynh của Lăng Thanh Tuyền, Lăng Thanh Tuyệt.
Mà lúc này bên người Lăng Thanh Tuyệt chính là một đạo thân ảnh xinh đẹp, mái tóc đen nhánh xõa xuống vai lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ. Khuôn mặt không trang điểm lại có chút vũ mị giống như tiên tử, người này chính là Lăng Thanh Tuyền.
- Hai vị thiếu chủ, phía trước hình như là người của Phi Linh môn.
Một lão giả nhìn mấy đạo thân ảnh phía trước, trong mắt hiện lên hàn ý nói.
- Tạm thời không ra tay với Phi Linh môn.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyệt này trầm xuống, trong khi nói chuyện nhìn cũng cực kỳ ưu nhã. Thế nhưng nói tới Phi Linh môn, sát ý trong mắt hắn không tự chủ được mà tuôn ra.