Đối với kết quả của việc bế quan lần này, trong lòng Lục Thiếu Du cực kỳ thỏa mãn. Tuy rằng tu vi cấp độ không tăng lên bao nhiêu. Thế nhưng lĩnh ngộ lại thu được vô số lợi ích. Trong lúc vô hình thực lực của hắn đã tăng cường không ít.
Dùng lực lĩnh ngộ của hắn với thời gian, không gian, thuộc tính hiện tại. Nếu như gặp phải Huyết Kiếm Đại Đế kia Lục Thiếu Du đoán lúc đó hắn có thể ngăn chặn Huyết Kiếm Đại Đế.
Một lát sau, trong mật thất ở hậu sơn Phi Linh môn, từng đạo thân ảnh xuất hiện. khí tức mênh mông vô hình lan tràn. Đây chính là đám người Lục Thiếu Du, Dương Quá, Lục Tâm Đồng.
- Ồ?
Lục Thiếu Du vừa mới ra khỏi mật thất, ánh mắt lập tức nhìn chăm chú vào không gian phía xa. Lúc này trong không gian phía xa đang xuất hiện chấn động kịch liệt. Ở nơi đó gợn sóng cuồn cuộn, năng lượng thiên địa vô hình đang bắt đầu hội tụ, cực kỳ mạnh mẽ.
Sưu Sưu.
Từng đạo năng lượng vô hình cấp tốc ngưng tụ. Tạo thành một vòng xoáy trên không gian, cuối cùng đều rót vào trong một mật thất. Trong không trung mơ hồ có cảm giác nóng bỏng.
- Là Hồng Chí đột phá Tôn cấp. Thiên phú của tiểu tử này quả nhiên cường hãn a.
Hàn Băng Đại Đế mỉm cười.
- Trong Phi Linh môn hiện tại có không ít người trẻ tuổi bất phàm. Cho dù lúc đó chúng ta tiến vào trong Thiên Trủng thì Phi Linh môn cũng có thể bình yên vô sự. Đủ để đứng sừng sững trên đại lục này.
Thánh Thủ Linh Đế cười nói, Đoan Mộc Hồng Chí là hậu nhân của hắn, có thiên phú như vậy đương nhiên hăn phải cao hứng.
- Trong đám người trẻ tuổi thì Hồng Chí và Niếp Phong mạnh nhất. Ca ca, lần trước huynh định truyền vị chưởng môn, không biết lần này huynh đã quyết định hay chưa?
Lục Tâm Đồng hỏi.
- Đến lúc đó rồi nói sau.
Lục Thiếu Du nói, trong lòng hắn đã có quyết định của mình.
Trong Phi Linh môn lúc này dường như rực rỡ hẳn lên. Trước thác nước ở hậu sơn có một cung điện khổng lồ đứng sừng sững. Cung điện này gọi là Ngũ Hành điện, nơi này hiện tại giăng đèn kết hoa, phủ kín chữ hỷ màu đỏ.
Ngũ Hành Điện này là do Hoa Mãn Ngọc gần đây cố ý sửa chữa lại cho chưởng môn thành hôn. Diện tích cực lớn, to lớn tinh xảo. Hao tổn không ít của cải, dưới thiên địa này, kiến trúc có thể so sánh với Ngũ Hành điện tuyệt đối không có bao nhiêu.
Trong Phi Linh môn ngày hôm nay cũng vui sướng không thôi, khắp nơi giăng đèn kết hoa. Các đệ tử đều mặc y phục, trang sức mới. Nghênh đón các thế lực và gia tộc từ khắp nơi tới chúc mừng.
Đương nhiên, Phi Linh môn tuyệt đối không phải là nơi mà ai cũng có thể tiến tới. Thế lực và gia tộc có thể tiến vào Phi Linh môn ít nhất cũng phải tới cấp độ và địa vị nhất định mới được.
Hôn lễ của chưởng môn đối với tất cả Phi Linh môn mà nói là chuyện quan trọng nhất hiện tại. Cũng là việc trọng đại của cả đại lục. Ngoài Phi Linh môn đã sớm có dòng người tấp nập, chen chúc, chật như nêm.
Đông Hải, đại lục Linh Vũ, Cổ Vực, thế lực khắp nơi tới bái phỏng. Trong lòng tất cả mọi người đều rõ, hiện tại cả đại lục này Phi Linh môn đã làm bá chủ.
- Hải Thiên Bang tới chúc mừng đại hôn của Lục chưởng môn.
- Chấn Vân Tông chúc mừng đại hôn của Lục chưởng môn.
...
Từng âm thanh chúc mừng quanh quẩn trong Phi Linh môn khiến cho bầu không khí vui mừng càng thêm náo nhiệt.
Trong Ngũ Hành điện vừa mới được sửa chữa lại, trong đình viện tinh xảo. Lục Thiếu Du mặc một bộ trường bào đỏ thẫm, trong mắt hiện lên sự vui vẻ, toàn thân còn có chút khẩn trương.
- Chưởng môn, không ngờ người lại khẩn trương như vậy.
Nhị nữ Diệp Mỹ Hoa Mãn Ngọc giúp Lục Thiếu Du chỉnh đốn đai lưng, dịu dàng cười một tiếng. Ngày hôm nay nhị nữ cũng vô cùng vui mừng, thân thể mềm mại uyển chuyển cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Trên đại lục này không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn theo đuổi nhị nữ.
- Ta cũng giống như đại cô nương lên kiệu hoa lần đầu a.
Lục Thiếu Du cười hắc hắc, nhìn bản thân mình trong gương đồng, có chút tự kỷ nói:
- Hóa ra ta cũng không tệ nha. So với hai gia hỏa Lam Thập Tam, Lăng Phong kia có lẽ không kém là bao.
Phụt.
Nhị nữ Hoa Mãn Ngọc và Diệp Mỹ lập tức bật cười.
- Được rồi, ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Các ngươi đừng coi là thật. Chưởng môn các ngươi luôn dựa vào vẻ đẹp bên trong a.
Lục Thiếu Du nhìn nhị nữ bất đắc dĩ nói, xem quan điểm của hắn cũng không nhận được sự tán đồng của nhị nữ.
- Chưởng môn, vậy vẻ đẹp bên trong của người lâu như vậy tại sao chúng ta không nhìn thấy a?
Hoa Mãn Ngọc mỉm cười, thân thể tràn ngập dã tính khiến cho người ta có cảm giác khó có thể chinh phục.
- Ý ngươi là ngươi không cảm nhận được vẻ đẹp con người bên trong ta?
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nhìn Hoa Mãn Ngọc.
- Ta cũng không có ý như vậy.
Hoa Mãn Ngọc cười nhạo nói.
Đôi mắt Diệp Mỹ sáng lên, nói:
- Chưởng môn, chỉ cần đám người phu nhân cảm nhận được vẻ đẹp bên trong của người là được rồi, người thấy có đúng không?
- Đương nhiên.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, nói:
- Ta nói không biết là tục lệ ở đâu, tới giờ đại hôn rồi ta còn chưa nhìn thấy thê tử của mình a.
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nói, lúc từ trong Thiên Trụ giới đi ra Lục Thiếu Du đã định đi gặp Lam Linh, bởi vì cũng chỉ có bản thân Lam Linh là ở ngay trong Phi Linh môn. Thế nhưng không ngờ hắn vừa đi ra đã bị mẫu thân La Lan thị nhốt vào trong đại điện này. Nói là đại hôn sắp tới, dựa theo tập tục, trước đại hôn ba ngày tân lang và tân nương không thể gặp mặt. Mà ngay cả Bạch Linh cũng bị lôi đi.
- Chưởng môn, người vội gì chứ. Tục lệ vốn là như vậy mà.
Diệp Mỹ cười nói:
- Chưởng môn có thể cưới nhiều thê tử khuynh quốc khuynh thành như vậy không biết có bao nhiêu nam tử trong thiên địa này đang ghen tị với chưởng môn đó.
- Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say gối đầu mỹ nhân.
Lục Thiếu Du mỉm cười, lúc trước hắn từ thế giới khác xuyên việt tới đây không phải không có nghĩ tới câu nói này. Quả thực hiện tại không uổng công hắn xuyên việt tới đây một lần.
- Chưởng môn, tất cả các sơn môn lớn có lẽ đều tới. Chưởng môn thân là chủ nhà cũng nên đi chào hỏi. Giờ lành tới là chưởng môn có thể nhìn thấy mấy vị phu nhân.
Diệp Mỹ nói.
- Được rồi.
Lục Thiếu Du mỉm cười, hôm nay tâm tình của hắn vô cùng tốt.
- Chưởng môn, có một ít chuyện ta không biết nên sắp xếp thế nào.
Hoa Mãn Ngọc dường như nhớ tới cái gì đó cho nên lập tức nói với Lục Thiếu Du.
- Tất cả đều do ngươi phụ trách, ngươi cứ sắp xếp là được.
Lục Thiếu Du dứt lời, thân ảnh đã biến mất trong phòng.
- Chưởng môn, ta không có cách nào sắp xếp a.
Hoa Mãn Ngọc có chút khó xử nói.