Lục Thiếu Du định mua một ít dược liệu mình thiếu, và tài liệu luyện chế khôi lỗi để sắp tới luyện chế thành Huyết Hồn Ấn, cũng thử xem có thể luyện ra khôi lỗi đê giai không.
Trong thời gian này Lục Thiếu Du nghiên cứu cẩn thận mọi thứ ghi trong Thiên Linh Lục của sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn, cảm thấy đã hiểu rõ, hắn quyết định tự làm thử.
Chờ khi luyện Huyết Hồn Ấn thành công là Lục Thiếu Du có thể điều khiển yêu thú, đây là thủ đoạn rất mạnh. Về khôi lỗi, nếu Lục Thiếu Du luyện chế gần trăm khôi lỗi mang theo bên người thì dù đụng phải cường giả cũng có thể lấy con rối đè người, hắn thì thừa dịp chạy trốn.
– Xèo xèo!
Vừa ra khỏi Phi Linh Môn thì Tiểu Long nhanh nhẹn bò lên vai Lục Thiếu Du, nghểnh đầu nhỏ nhìn xung quanh. Ngẫu nhiên Tiểu Long cố ý phát ra hơi thở hù dã thú chim bay bốn phía run cầm cập.
Lục Thiếu Du ra lệnh Tiểu Long thu hơi thở về, tránh cho gây rắc rối. Tiểu Long càng lớn thì càng như con nít, rất là bướng bỉnh. Gần đây Tiểu Long không thích ở trong tay áo Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du vào trấn nhỏ, đám đông tới lui nhốn nháo. Lục Thiếu Du xem xét đa phần là Vũ Giả, có cả người bình thường. Lục Thiếu Du bất ngờ thấy hai Linh Giả đẳng cấp Linh Sĩ đi trên đường, mấy Vũ Giả đi theo sau hai người.
Trong trấn có nhiều cửa hàng bán vũ khí, dược liệu, đan dược vân vân là ít nhất, đa số là cửa hàng bán y phục, đồ linh tinh.
Tuy nhiên cửa hàng bán vũ khí, dược liệu, đan dược vân vân tụ lại một khu bên đường.
Lục Thiếu Du đi dạo một vòng trong thị trấn, vào cửa hàng bán y phục trước, hắn mua nhiều váy đẹp cho Lục Tâm Đồng. Lục Thiếu Du đi cửa hàng bán dược liệu, đan dược, vũ khí lớn nhất con phố.
Lục Thiếu Du nhìn tấm biển:
– Tụ Bảo Môn.
Cái tên như miếu thần tài.
Một nhân viên lanh lẹ đi lên hỏi:
– Đại nhân cần mua gì?
Lục Thiếu Du bất ngờ nhìn nhân viên, tu vi Vũ Sĩ nhất trọng.
Lục Thiếu Du liệt kê:
– Ta muốn mua bỉ ngạn linh thảo, thông linh chi, tụ huyết linh chi, và thượng hảo tinh thiết, huyền tinh thạch...
– Không biết các người có không?
Những thứ Lục Thiếu Du liệt kê rất nhiều, toàn là vật cần thết để tu luyện Huyết Hồn Ấn, luyện chế khôi lỗi.
Nhân viên sửng sốt:
– Có, đương nhiên là có, mời đại nhân vào.
Bỉ ngạn linh thảo, thông linh chi, tụ huyết linh chi toàn là thứ đắt tiền, đây là mối làm ăn lớn, một số vật phẩm khác cũng có giá trị không nhỏ. Nhân viên mời Lục Thiếu Du vào trong, kêu một lão nhân năm mươi tuổi đến tiếp chuyện.
Lão nhân năm mươi tuổi xem xét Lục Thiếu Du:
– Vị tiểu ca này, ta là quản sự cửa hàng. Tiểu ca muốn mua nhiều thứ, có nhiều món giá trị lớn, không biết...
Lục Thiếu Du chỉ khoảng mười sáu, bảy tuổi, đống đồ hắn muốn mua cộng lại khoảng chục vạn kim tệ. Lão nhân nghi ngờ không biết thiếu niên này có đủ kim tệ không.
Lục Thiếu Du thản nhiên nói:
– Yên tâm, không quỵt nợ các người đâu.
Hiện nay Lục Thiếu Du không thiếu tiền, hắn có kho báu của Bạch Lang dong binh đoàn, được đến năm mươi vạn kim tệ. Những thứ khác tìm trong Sơn mạch Vụ Đô cộng lại khoảng mười vạn kim tệ. Nếu bán hết dược liệu, đan dược trong Sơn mạch Vụ Đô cũng cỡ mười vạn kim tệ nữa. Chủ yếu là trong túi không gian của đại đoàn trưởng Bạo Lang dong binh đoàn có nhiều đan dược, dược liệu.
Lão nhân quản sự cười toe toét:
– Vậy đại nhân chờ chút, ta đi chuẩn bị ngay cho đại nhân.
Đây là mối làm ăn lớn hơn chục vạn kim tệ hiếm có trong tiệm, lão nhân quản sự thậm chí thay đổi cả xưng hô.
Lục Thiếu Du chờ trong nội đường một lúc sau có người bưng trà bánh lên chiêu đãi. Chốc lát sau lão nhân quản sự mang theo ba nhân viên mỗi người ôm cái bao to đến trước mặt Lục Thiếu Du.
Lão nhân quản sự cung kính nói:
– Đại nhân, đây là dược liệu, tài liệu đại nhân muốn. Đại nhân kiểm tra xem còn sót cái gì không.
– Bỉ ngạn linh thảo, thông linh chi, tụ huyết linh chi, tinh thiết, huyền tinh thạch...
Lục Thiếu Du kiểm tra từng món, hắn không muốn đi lần thứ hai.
Xác định đầy đủ rồi Lục Thiếu Du nói:
– Đã đủ, tính tiền đi.
Lão nhân quản sự nói ngay:
– Đại nhân, đã tính xong, tổng cộng mười vạn năm ngàn ba trăm kim tệ, bỏ số lẻ còn chẵn mười vạn năm ngàn kim tệ.
Lục Thiếu Du sớm biết mấy thứ này không rẻ nhưng không ngờ tốn hết chục vạn kim tệ, thầm giật mình. Âm Dương Linh Vũ quyết thật là đốt tiền, tu luyện khống thú thuật và khôi lỗi trong Thiên Linh Lục cũng tiêu tiền.
Lục Thiếu Du nói:
– Nhiều vậy các người chỉ cho ta số lẻ sao? Ăn lời nhiều vậy? Thôi thì tính mười vạn kim tệ đi, năm ngàn kim tệ xem như bớt giá, nếu được thì tốt, không thì ta đổi tiệm khác.
Lão nhân quản sự khó xử:
– Đại nhân, cái này...
Trừ đi năm ngàn kim tệ là quá nhiều.
Lục Thiếu Du đứng dậy định đi:
– Không được sao? Vậy ta đổi tiệm khác.
Mua đồ giá trị mười vạn kim tệ, Lục Thiếu Du biết bên bán lời khá nhiều, dù trừ đi năm ngàn kim tệ thì vẫn lời to. Nếu ở trong Thiên Bảo Môn, Lục Thiếu Du có thẻ khách quý thì được bớt hơn hai vạn kim tệ, tiếc rằng trấn nhỏ không có Thiên Bảo Môn.
Lão nhân quản sự nói:
– Được rồi, coi như bớt giá cho đại nhân, sau này đại nhân có gì cần xin lại ghé đến.
Lão nhân quản sự thấy Lục Thiếu Du định đi thì cắn răng đồng ý.
Lục Thiếu Du lấy mấy thẻ ngọc tinh ra:
– Đây.
Trên các thẻ rải rác số kim tệ cộng lại cũng đủ tiền.
Lão nhân quản sự khá ngạc nhiên vì thiếu niên mang theo nhiều thẻ ngọc tinh đến vậy, không biết hắn có lai lịch gì.
Liên tục cà bốn thẻ ngọc tinh mới đủ mười vạn kim tệ, Lục Thiếu Du bỏ hết tài liệu luyện chế khôi lỗi, các dược liệu vào túi không gian, rời khỏi cửa hàng.
Sau khi Lục Thiếu Du đi, bốn bóng người ra khỏi Tụ Bảo Môn, xa xa bám theo hắn.
Mua xong mọi thứ cần thiết, Lục Thiếu Du định về Phi Linh Môn ngay, tìm chỗ yên lặng bế quan một đoạn thời gian xem có thể tu luyện Huyết Hồn Ấn thành công để luyện chế khôi lỗi không.
Nghĩ đến tu luyện Huyết Hồn Ấn là Lục Thiếu Du rùng mình. Rất khó tu luyện Huyết Hồn Ấn, đầu tiên cần dùng máu của mình cộng mấy loại dược liệu luyện hóa thành đan, tiếp theo luyện hóa, phụ trợ thêm linh hồn lực mới ngưng tụ thành ấn.
Chỉ có tu luyện Huyết Hồn Ấn mới đủ sức thi triển khống thú thuật khống chế yêu thú, tinh huyết phải rút từ cốt tủy của mình, có thể tưởng tượng nổi đau đó dữ dội cỡ nào.
Lục Thiếu Du rời khỏi trấn nhỏ, trên đường trở lại Phi Linh Môn hiếm có bóng người. Lục Thiếu Du đi ngang qua sơn cốc, lúc này là giữa trưa, mùa hè nóng cháy. Hoa cỏ dại bị mặt trời đốt khô, không khí nóng nực.
Bầu trời xanh trong không áng mây, mặt trời nóng nướng cháy sơn cốc. Tảng đá bốc khói như mây như sương trong không trung, nhìn càng nóng hơn.