Phong Thiển quay đầu đi, quai hàm trắng trẻo mềm mại phình phình mà nhai tôm trong miệng, giống như chuột hamster nhỏ.
Kỷ Miên cười, giơ tay xoa xoa đầu tóc xù xù của cô.
Phong Thiển trừng hắn liếc mắt một cái, trừng trừng.
Cô đoạt láy chiếc đũa trong tay Kỷ Miên, cầm hộp cơm, không rên một tiếng mà ăn cơm.
Chính là,
Tim đập thật nhanh.
Phong Thiển buồn bực.
Vì cái gì mỗi lần mảnh nhỏ hôn mình, nàng đều sẽ có loại cảm giác này.
Tuy rằng cũng không chán ghét loại cảm giác này, chính là trong lòng lại lộn xộn.
-
Buổi tối Kỷ Miên đưa Phong Thiển về nhà.
Kỷ Miên đi rồi, Hứa quản gia canh chừng kéo Phong Thiển đến một bên.
Phong Thiển nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
"Tiểu thư." Hứa Thâm mở miệng, "Không đúng, hiện tại là gia chủ."
"Gia chủ thích Kỷ tiên sinh sao?" Hứa Thâm hỏi.
Phong Thiển chớp chớp mắt, gật đầu: "Thích."
Đáp án này hiển nhiên Hứa Thâm đã đoán được trước, hắn tiếp tục hỏi: "Như vậy gia chủ có tính toán cùng hắn kết hôn sao?"
"Kết hôn?" Cô nghiêng nghiêng đầu, đồng tử xinh đẹp tràn ngập khó hiểu.
"Kết hôn là cái gì?"
Hứa Thâm cảm giác sâu sắc tay mình run một chút, biểu tình đã được tu dưỡng thâm hậu của Hứa quản gia lại lần nữa xuất hiện da nẻ.
Hắn kiên nhẫn giải thích: "Kết hôn chính là hai người đi đến Cục Dân Chính lãnh chứng, từ đây sinh hoạt luôn ở bên nhau, bầu bạn với nhau cả đời này."
Phong Thiển suy tư một chút, "Cháu cùng A Miên không phải ở bên nhau sao? Vì cái gì phải đi lĩnh chứng?"
Nghe tới liền thấy rất phiền toái.
Khóe miệng Hứa Thâm nhỏ đến không thể phát hiện mà co giật một chút, "Gia chủ, kết hôn là một loại nghi thức, là bằng chứng chúng minh tình yêu của hai người. Nếu không kết hôn, đối phương sẽ không có cảm giác an toàn."
Phong Thiển nghiêng đầu.
Mảnh nhỏ cùng mình ở bên nhau không có cảm giác an toàn sao?
"Ừm, cháu đã biết."
Cô rầu rĩ mà lên lầu, trong đầu tất cả đều là lời nói vừa rồi của Hứa quản gia.
Phong Thiển đem chính mình khóa vào phòng, tê liệt ngã xuống ở trên giường.
Chỉ chốc lát, cô lấy di động, tìm tìm hai chữ kết hôn.
Nhìn nửa ngày.
Phong Thiển nỉ non câu: "Cầu hôn?"
Cô nhìn chằm chằm trần nhà, đại não bay nhanh vận chuyển.
Trong lòng ẩn ẩn có tính toán.
____
Sáng sớm hôm sau.
Phong Thiển mặc một chiếc váy búp bê màu đen, trên cổ buộc lại một cái nơ con bướm lớn màu đen, trong tay tùy ý cầm một cái túi nhỏ tinh xảo.
Phong Thiển đẩy cửa Phong thị xí nghiệp, mặt vô biểu tình mà đi đến.
Làn da của cô vốn dĩ đã trắng, hiện tại ăn mặc một thân váy màu đen, càng có vẻ trắng đến không tưởng.
Cô banh một khuôn mặt, mặt vô biểu tình, rõ ràng là khí chất cao lãnh, lại có thể mang vẻ mặt dễ thương.
Bất cứ nhân viên nào nhìn đến Phong Thiển đều bị cô hấp dẫn ở ánh mắt.
"Chào Phong tổng."
"Ừ." Phong Thiển không lạnh không đạm mà lên tiếng.
Dọc theo đường đi, không ngừng có người thăm hỏi, Phong Thiển đều là như vậy mặt vô biểu tình đáp lại.
"Phong tổng quá đáng yêu quá ~"
"Tuy rằng Phong tổng vẫn luôn banh một khuôn mặt, chính là, vẫn là thật dễ thương a a a ~"
"Không hiểu sao lại bị tổng tài quyến rũ thế này?"
"Vẻ mặt của Phong tổng làm sao lại có thể khiến ta đổ gục thế này?"
......
Tiến vào thang máy, cô nâng ngón tay, nhẹ nhàng ấn một chút con số ở tầng cao nhất.
Đầu tóc bơi bù xù.
Nhân viên ở trong cùng một thang máy với cô: "!"
Thật đáng yêu!
"Phong...... Phong tổng sớm a!" Nhân viên gương mặt tươi cười đón chào.
Phong Thiển liếc đối phương liếc mắt một cái, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Nhân: "!"
A a a, cảm giác thanh máu về không!
Nhân viên trước ra thang máy, Phong Thiển thẳng đến tổng tài văn phòng tầng cao nhất. Cô ngồi ở trước mặt bàn làm việc, mở ra máy tính, bùm bùm mà gõ cái gì đó.
Phong Thiển cứ như vậy vội một buổi sáng, rốt cuộc mới rãnh rỗi ngủ một hồi.
Kỷ Miên đúng giờ tới đưa cơm cho Phong Thiển.
Nghe được tiếng đẩy cửa cô nháy mắt thanh tỉnh, nhanh chóng khép lại notebook trước mặt, làm bộ giống nhau chuyện gì cũng không phát sinh phiên đặt lên trên bàn văn kiện.