Có một chút bối rối xa lạ hiện lên trong mắt hắn.
Dường như có một loại ma lực khiến hắn từ từ tiếp cận cô.
Cho đến khi, khuôn mặt của cô gần trong gang tấc.
Diệp Cẩn hơi ngây ngốc.
Hắn lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu.
Nhấp môi, dùng đầu ngón tay siết chặt tay vịn, thật cẩn thận đến gần.
Chàng trai nhẹ nhàng cúi đầu, dùng đôi môi của mình chạm lên khóe môi cô.
Nụ hôn vụng trộm một cách thận trọng như vậy khiến đôi mắt hắn lập tức tràn ngập niềm vui khác lạ.
Ngọt......
Ngọt hơn kẹo sữa.
Lúc này, thiếu niên đang lén lút làm động tác như vậy, vui mừng khi hôn trộm thành công, nhưng cũng có chút mê mang, bối rối, thân thể cứng đờ.
Mặc dù đối phương đã ngủ nhưng làm ra việc như vậy khiến hắn có một cảm giác xấu hổ và tội lỗi hiện lên trong lòng.
Tuy nhiên......
Điều mà Diệp Cẩn không ngờ là cô đó đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt mê mang mà nhìn chằm chằm mình.
Phong Thiển có chút bàng hoàng.
Bỗng nhiên thấy khuôn mặt của mảnh nhỏ to ra gấp mấy lần.
Có cảm giác khóe môi chạm phải cái gì đó.
Phong Thiển chớp mắt.
Mảnh nhỏ.... hôn cô?
"Cậu muốn hôn tôi?"
Phong Thiển hỏi trực tiếp.
Câu hỏi đó khiên khuôn mặt đối phương hiện lên một vạy đỏ ửng.
Hắn không trực tiếp trả lời mà thấp giọng xin lỗi cô: "Tôi xin lỗi..."
Phong Thiển nhìn nhau chằm chằm đối phương.
Tâm tình cô bỗng nhiên tốt lên, cong cong mắt.
Mảnh nhỏ thật dễ thẹn thùng...
Cô đột ngột đứng dậy.
Diệp Cẩn ngơ ngác nhìn đối phương.
Là muốn... bỏ đi sao?
Chắc chắn rồi, vẫn là không thích hắn?
Tâm trạng của thiếu niên đột nhiên sa sút.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, cô bất ngờ lao về phía hắn.
Phong Thiển đến gần, nhốt hắn ở giữa cô và ghế.
Hai người cách nhau rất gần.
Diệp Cẩn hoàn toàn sững sờ, không biết phải đáp lại như thế nào.
Cảm thấy cả người không thể cử động được.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, và nói một cách nghiêm túc: "Em cũng muốn hôn anh ~"
(Đổi xưng hô tí cho ngọt ngào, trước tớ viết tôi – cậu vì mảnh nhỏ ít tuổi hơn Phong Thiển đó ^^)
Trước khi thiếu niên kịp phản ứng, cô đã hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn.
Gần như cùng lúc đó, mặt của thiếu niên đỏ lên.
Cô ôm chặt lấy eo đối phương.
Sau đó chôn đầu vào lòng hắn.
Cô nói: "Để em ngủ ở đây một lát".
Thiếu niên nắm lấy tay vịn bằng cả hai ta, nhìn cô gái trong vòng tay mình.
Hắn sững sờ, hai mắt bàng hoàng.
Hắn cho rằng đối phương đang tức giận...
Nhưng không ngờ đối phương lạ đột ngột hành động như thế...
Diệp Cẩn khẽ mím môi, lông mi rũ xuống.
Mắt hắn không có tiêu cự.
Cho đến khi trong ngực truyền đến tiếng thở đều đều, đôi mắt của hắn mới dần sáng lên.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên, đặt những ngón tay mảnh mai của mình lên lưng cô.
Cong mắt.
Không biết từ lúc nào ánh đèn mờ trong rạp chiếu phim đã chiếu lên hai người đang ôm nhau kia.
Ngực hắn giống như được lấp đầy.
Tràn đầy niềm vui.
...
Phim chiếu xong, Phong Thiển vẫn ngủ say.
Lúc này, lẽ ra phải đánh thức cô nhưng Diệp Cẩn không muốn quấy rầy đối phương.
Hắn nhẹ nhàng di chuyển ngón tay và đặt tay lên eo cô.
Hắn hơi dùng sức, bế cô lên.
Sau khi đứng dậy, thiếu niên điều chỉnh lại tư thế, bế cô kiểu công chúa.
Cô ngủ đến mơ màng, cọ cọ đầu vào ngực hắn, dùng tay nhỏ kéo quần áo của đối phương rồi siết chặt trong lòng bàn tay.
Không có tỉnh dậy.
Một thiếu niên anh tuấn bước ra khỏi rạp, lặng lẽ ôm một cô gái ở trong lòng.
Trên đường đi, trên đường đi rước lấy không ít ánh mắt ghen tị của người qua đường.
"Nhìn bạn trai của cô ấy đi, thật ngọt ngào! Thật ấm áp!"
Một cô trẻ với mái tóc xoăn oán trách với người bạn trai bên cạnh.
Vị bạn trai ấy vội dỗ dành bạn gái với giọng điệu nhận sai: "Được rồi bảo bối à, là lỗi của anh. Chắc là bảo bối nhà chúng ta mệt rồi, để anh bế em nhé!"
Lời nói tình tứ của đôi bạn trẻ lọt vào tai thiếu niên.
******
Mình đã trở lại rồi đây ʕっ•ᴥ•ʔっ
2 ngày cuối tuần kiểu gì cũng có chương mới nhé!! ⚈ ̫ ⚈