【 Về sau không cho phép xuất hiện trước mặt hắn. 】
【 Nếu là bị ta phát hiện các ngươi lại ở trước mặt hắn lắc lư, ta thấy một lần liền đánh một lần. 】
"Chính là, lần này là ngoài ý muốn, là ta trốn ở lùm cây này trước, ai biết ngươi cùng hắn cũng......" Tống Dập thanh âm càng ngày càng nhỏ, hắn thỉnh thoảng lại trộm ngắm liếc Phong Thiển một cái.
Tiểu cô nương này thoạt nhìn mềm mềm dễ thương, ai biết lại nguy hiểm như vậy!
Lại còn đánh nhau giỏi!
Phong Thiển mặt vô biểu tình, một bộ dáng không muốn nghe hắn giải thích.
Tống Dập cắn răng, "Hơn nữa, nếu ngươi cùng hắn ở bên nhau, ta đây cũng không cần thiết tìm hắn phiền toái. Chỉ cần hắn không đi tìm nữ thần của ta, ta liền sẽ không lại tìm hắn......"
Tống Dập nói như vậy, Kỷ Miên có chút khẩn trương, hắn lập tức hướng Phong Thiển giải thích: "Tớ căn bản không quen biết nữ thần của hắn ta."
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Trong lòng Kỷ Miên có chút thấp thỏm, không biết vì sao, Kỷ Miên rất sợ cô sẽ hiểu lầm.
Hắn không thích cô tức giận.
Phong Thiển híp mắt nhìn về phía Tống Dập, giống như chất vấn hắn.
Tống Dập có chút chột dạ, ấp a ấp úng nói: "Ta...... Ta chỉ là nhìn thấy nữ thần đưa đồ uống cho Kỷ Miên......"
Phong Thiển: "......"
"Tớ không có nhận lấy." Kỷ Miên bổ sung, "Tớ cũng không biết nữ sinh kia tên là Ân Dao Dao, tớ không quen biết cậu ta."
Phong Thiển liếc liếc mắt một cái Tống Dập, "Ngươi nghe được sao?"
Tống Dập có chút khiếp sợ, vì sao những gì hắn nghĩ hoàn toàn không giống nhau?
Không phải Kỷ Miên dây dưa với nữ thần của hắn sao?
Phong Thiển bực bội mà mím môi.
Lại là Ân Dao Dao.
Ân Dao Dao thích mảnh nhỏ?
Không được!
Mảnh nhỏ là của ta!
Phong Thiển bắt lấy tay Kỷ Miên, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm Kỷ Miên.
Của ta!
Phong Thiển mang Kỷ Miên đi, mới vừa đi vài bước, cô đột nhiên xoay người nhìn Tống Dập nói: "Không muốn nữ thần nhà ngươi bị bắt cóc, giám sát Hướng Bắc Trì chặt chẽ một chút."
Tống Dập sửng sốt.
Phong Thiển đã đi được một lúc rồi, hắn mới phản ứng lại.
Hướng Bắc Trì?
Hắn cũng thích nữ thần của mình?
Tống Dập cho là thà rằng sai sát một ngàn, cũng không buông tha ý tưởng đó, yên lặng mà ở trong lòng ghi nhớ tên Hướng Bắc Trì.
Kỷ Miên nghiêng mắt nhìn về phía cô, vẻ mặt tò mò, "Cậu làm sao lại biết được?"
"Cái gì?" Phong Thiển quay đầu nhìn hắn, "Cậu là đang chỉ sự tình của Ân Dao Dao cùng Hướng Bắc Trì?"
"Ừm." Kỷ Miên nhẹ nhàng gật đầu.
Phong Thiển chớp chớp mắt, tùy tiện lừa gạt một câu, "Tớ đoán mò."
Kỷ Miên: "......"
-
Trở lại phòng, Phong Thiển tiếp tục lấy tài liệu ra đọc thuộc lòng.
Mấy ngày qua, tài liệu văn khoa, cô đã thuộc không sai biệt lắm.
Khảo thí mà nói, trên cơ bản không có vấn đề gì.
Hiện tại điều quan trọng khiến Phong Thiển đau đầu chính là toán lý hóa.
Phong Thiển thật ra đã đem một đống công thức học thuộc làu, hơn nữa có chút ký ức của nguyên chủ làm cơ sở, hiện tại tuy rằng cô không đến mức quá dốt toán lý hóa, nhưng mà Phong Thiển vẫn rất không vừa lòng.
Thật là chán ghét loại cảm giác này.
Cô buồn bực mà liếm liếm đôi.
Rất là bực bội.
Phong Thiển liếc liếc mắt nhìn thời gian trên di động.
Buổi tối 11 giờ rưỡi.
Đã trễ thế này, Hứa quản gia hẳn là ngủ rồi.
Dừng một chút, Phong Thiển cầm lấy một quyển tài liệu toán học, lén lút mà từ phòng ló đầu ra, nhìn trái nhìn phải.
Ừm, không có ai.
Phong Thiển thật cẩn thận mà đóng cửa lại, rón ra rón rén mà xuống lâu.
Hệ thống: "Ký chủ, ngươi buổi tối không ngủ được lại muốn làm gì?"
Phong Thiển: "Giết người phóng hỏa."
Hệ thống: "!"
Giết người phóng hỏa? Dùng một quyển sách?
Hệ thống nhãn hiệu mang tên khuyên bảo lập tức online.
"Không thể được ký chủ, làm một ký chủ có tố chất, chúng ta phải luôn luôn thực hiện quan điểm giá trị của chế độ xã hội chủ nghĩa! Giết người phóng hỏa gì đó quá máu me."
Phong Thiển: "Đùa ngươi thôi."
Hệ thống: "......"
Tiểu tỷ tỷ thực vui vẻ?
Rất nhanh, hệ thống liền biết Phong Thiển rốt cuộc là đang làm gì.
Nguyệt hắc phong cao.
Phong Thiển giờ phút này đang đứng ở cửa nhà Kỷ Miên.