Phong Thiển đi tìm Hill công tước, nói cho ông ấy là cô mang về một vị khách nhân, bảo người thu thập một gian phòng cho khách cách gần cô.
Sau khi về phòng liền nhìn thấy tiểu mỹ nhân ngư ở trên giường mình ngủ ngon lành.
Cô đi đến mép giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Tiểu mỹ nhân ngư đang ngủ thoạt nhìn càng thêm ngoan mềm vô hại.
Phong Thiển nhìn nhìn, giơ tay.
Cô vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc một chút sườn mặt tiểu mỹ nhân ngư.
Thật mềm.
Còn muốn chọc.
Phong Thiển như suy tư cái gì, khó trách mảnh nhỏ luôn thích chọc mặt cô.
Nguyên lai như vậy mềm.
Phong Thiển cong cong mắt, đột nhiên tới hứng thú, một chút một chút mà chọc trên giường người.
Đối phương bỗng nhiên bị đánh thức, nhíu nhíu mày.
Theo bản năng giơ tay bắt được tay cô.
Mở to mắt.
Đôi mắt của tiểu mỹ nhân ngư đối diện với cô.
Hắn cong cong môi, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, tay hơi hơi dùng sức, đem cô kéo lên trên giường.
Phong Thiển nhất thời không để ý, vừa lúc ngã ở trên người đối phương.
Đầu cách một tầng chăn chôn ở trong ngực tiểu mỹ nhân ngư.
Ai ui.
Phong Thiển chớp chớp mắt, ngẩng đầu.
Tiểu mỹ nhân ngư nhìn chằm chằm cô, đôi mắt lộ ý cười.
Phong Thiển giật giật, nhớ tới.
Tiểu mỹ nhân ngư lại giơ tay vươn chăn, vòng lấy eo cô, đem cô ấn trong lòng ngực.
Phong Thiển: "......"
"Là em nhào vào trong ngực anh nha ~ Thiển Thiển."
Tiểu mỹ nhân ngư một bên ôm eo cô, một bên ngoài miệng nói ra lời vô lại như vậy.
Phong Thiển: "!"
"Rõ ràng là anh kéo tôi......"
Mảnh nhỏ hảo không biết phải trái.
Cô nơi nào...... Nhào vào trong ngực hắn.
Tiểu mỹ nhân ngư lấy một tay chọc chọc mặt hắn.
Mềm mụp.
Lại chọc nhiều vài cái.
Phong Thiển: "......"
Tiểu mỹ nhân ngư hứng thú, một bên trêu đùa nữ hài, một bên trêu chọc: "Thiển Thiển vừa mới làm cái gì?"
Phong Thiển chớp chớp mắt, đầu ngón tay theo bản năng cuộn lên, rụt rụt về sau.
Mặt cô không biểu tình: "Không có làm cái gì."
Tiểu mỹ nhân ngư cười khẽ.
Phong Thiển giật giật ngón tay, bất động thanh sắc nhéo nhéo chăn, lại ngẩng đầu trừng hắn liếc mắt một cái: "Anh đừng chọc tôi."
Đôi mắt xinh đẹp của cô trừng đến tròn trịa.
Thanh tuyến mềm mại cũng hỗn loạn thêm chút ý vị giận dỗi.
"Em vừa mới cũng chọc tôi nha ~" tiểu mỹ nhân ngư ngữ khí sâu kín, tầm mắt không có ý tốt dừng ở trên người cô.
Phong Thiển thần sắc cứng đờ.
Đột nhiên tức giận.
Người này sao lại như vậy, luôn thích trêu đùa cô.
Rõ ràng biết, còn giả vờ hỏi cô.
Hừ.
Cô tức giận, quay đầu đi, không để ý tới hắn.
Tiểu mỹ nhân ngư nhìn sườn mặt cô.
Bộ dáng tức giận của đối phương, hắn cũng...... rất thích.
Tiểu mỹ nhân ngư giơ tay, ngón tay cầm lấy cằm cô.
Phong Thiển bị bắt nhìn thẳng hắn.
Tiểu mỹ nhân ngư cong cong mắt, lúm đồng tiền trên mặt hiện ra, cũng lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu.
Thoạt nhìn đáng yêu lại ngoan ngoãn.
Phong Thiển cũng sẽ không bị bộ dáng ngoan ngoãn của hắn lừa gạt.
Mảnh nhỏ ở thế giới này, rất xấu.
Cô nắm lấy tay tiểu mỹ nhân ngư.
Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại.
Phong Thiển hơi hơi dùng sức, đem tay đối phương đẩy ra, sau đó nhảy xuống giường.
Cô đi đến trước cửa, bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy tiểu mỹ nhân ngư lười biếng nằm ở trên giường, một tay duỗi trên đầu, tư thái tản mạn, đôi mắt không chút để ý nhìn phương hướng cô rời đi.
Phong Thiển sửng sốt, lại tức phình phình mở miệng: "Anh ngủ nơi này đi, tôi đi phòng cho khách!"
Giọng nói rơi xuống, cô dùng sức đem cửa đóng lại.
Loảng xoảng một tiếng.
Cũng không quay đầu lại liền đi rồi.
"Hệ thống, ngươi xác định hắn là mảnh nhỏ của điện hạ?"
"Đúng vậy, làm sao vậy?"
"Mộ Diễn điện hạ sẽ không có loại tính cách này......"
Vô lại lại còn không biết xấu hổ như vậy.
Buồn bực.