Thiếu niên chỉ lạnh giọng nói: "Đưa cô ấy đến phòng của Các chủ đại nhân, hầu hạ Các chủ thức dậy rửa mặt trải đầu."
Sau đó liền lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.
Đệ tử kia cũng sửng sốt.
Các chủ?
Hắn không có nghe lầm đấy chứ.
Các chủ đại nhân đã trở lại?
Đệ tử kia tuy rằng rất khó hiểu, nhưng cũng không có gan hỏi kỹ.
Nhanh chóng đưa tiểu cô nương qua.
Sau đó......
Lúc này mới phát sinh chuyện này.
Phong Thiển nhìn xuống và lặng lẽ nhìn tiểu cô nương đang run rẩy quỳ trên mặt đất.
Cô có chút giật mình.
Rõ ràng lúc trước, chỉ là mảnh nhỏ đáng thương ngoan ngoãn mà thôi.
Mà bây giờ......
Có rất nhiều người sợ hắn như vậy sao?
Phong Thiển đột nhiên cảm thấy một chút đau lòng.
Cô chậm rãi xuống giường, nhìn tiểu cô nương, nhẹ giọng nói: "Được rồi, ngươi giúp ta thay quần áo và trang điểm đi."
Nghe thấy lời của cô, tiểu cô nương giống như được đặc xá, đôi mắt long lanh tràn đầy vui sướng
"Đa tạ Các chủ đại nhân."
Niềm vui sướng trong mắt của tiểu cô nương rơi vào mắt Phong Thiển.
Lại vô cớ khiến cho cô có cảm giác đau nhói trong tim.
Phong Thiển ngẩn ngơ, cụp mắt xuống.
Cô đưa tay lên nhẹ nhàng ấn vào ngực mình.
Rất lâu sau mới buông tay.
...
Phong Thiển ngoan ngoãn phối hợp với tiểu cô nương.
Chờ cho đến khi rửa mặt chải đầu xong.
Cô mặc y phục màu trắng, tiên khí phiêu phiêu.
Mái tóc đen được tiểu cô nương buộc thành một búi tóc xinh đẹp.
Phong Thiển sững sờ nhìn mình trong gương.
So với thế giới này, cô vẫn giống như cô của bảy năm trước.
Thời gian không để lại dấu ấn nào trên người cô.
Phong Thiển im lặng một lúc.
Cô nói: "Mang ta đi tìm hắn."
"Hả?" Tiểu cô nương sững sờ, miệng hơi mở ra.
"Các chủ đại nhân muốn tìm ai?"
Phong Thiển: "Nam Khanh."
Nghe thấy tên của thiếu niên, sắc mặt cô tái mét, khó xử nói: "Các chủ đại nhân, nô tỳ cũng không biết Nam Khanh đại nhân ở nơi nào."
Tiểu cô nương cúi đầu nói nhỏ: "Có lẽ, Nam Khanh đại nhân vẫn còn ở đại điện của Cửu Châu Các."
Phong Thiển suy nghĩ một chút, nói với tiểu cô nương: "Ngươi lui ra trước đi."
Tiểu cô nương cung kính gật đầu: "Vâng."
Sau khi tiểu cô nương rời đi, Phong Thiển ngồi trong phòng một lúc, sau đó đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa lúc......
Bắt gặp một thiếu niên đang ngồi ngẩn ngơ trên tường.
Rõ ràng, Nam Khanh cũng đã tìm thấy cô.
Sau khi hơi sững sờ, hắn cụp mắt xuống.
Trầm mặc không nói gì.
Phong Thiển nhẹ nhàng gọi một tiếng: "A Khanh......"
Xưng hô quen thuộc này không khỏi khiến cho thiếu niên sững sờ.
Hắn không thể nhớ nổi đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cứ nghĩ rằng...
Mơ thấy sư phụ.
Nhưng......
Sau khi thức dậy, thiếu niên sững sờ sau khi nhìn thấy cô gái đang trong vòng tay của mình.
Thần sắc của hắn thay đổi từ vui vẻ và phấn khích rồi chuyển sang bối rối.
Bảy năm.
Không có tin tức gì cả.
Chiếc chuông tìm linh trên cổ tay, thiếu niên không biết đã rung nó bao nhiêu lần.
Lắc đến khi cổ tay tê tái.
Lắc đến khi bất tỉnh.
Nhưng......
Cô vẫn không đến.
Mỗi lần nhìn thấy ấn ký trên cổ tay, thiếu niên lại cảm thấy tủi thân.
Hắn biết rằng cô vẫn còn sống.
Cô đã lập giao ước này với hắn.
Nếu một bên ngã xuống, khế ước này cũng sẽ mất dần cho đến khi nó biến mất.
Ấn ký trên cổ tay của thiếu niên vẫn luôn ở đó, và không có dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ biến mất.
Rõ ràng, cô vẫn còn sống.
Trong bảy năm qua, cô vẫn chưa từng xuất hiện.
Nam Khanh không thể không suy nghĩ.
Có phải là... cô không cần hắn nữa không?
Thậm chí cả Cửu Châu Các cũng không cần...
Nghĩ đến đây, thiếu niên cụp mắt xuống.
Sự lạnh lùng trong đôi mắt được bị thần sắc ủy khất đáng thương thay thế.
Giống như cố gắng thu mình vào một quả bóng.
Cũng không nói năng gì cả.
Phong Thiển ngẩng đầu lên, nhìn mảnh nhỏ một lúc.
Đối phương cũng không xuống.
Cô nhảy lên tường ngồi bên cạnh thiếu niên.
Cảm nhận được cô đến gần, Nam Khanh không khỏi lại cứng đờ.
~~~~~~~~
Tối muộn như này tớ thấy cũng không có nhiều bạn đọc nên dừng ở đây mai edit nốt 5 chương cuối nhé ♥