Càng khiến người ta khiếp sợ hơn chính là.
Toàn bộ hành trình, Nam Khanh đều nắm tay cô.
Thiếu niên cao hơn cô một cái đầu.
Khi đi đường, hắn hơi cúi đầu, biểu tình ngoan ngoãn.
Thiếu niên xinh đẹp lại ngoan ngoãn như vậy khiến không ít người sững sờ.
Một là sững sờ trước dung nhan kinh diễm của đối phương, hai chính là thái độ ngoan ngoãn của đối phương.
Rất nhiều người, mặc dù họ chưa bao giờ nhìn thấy Nam Khanh.
Nhưng......
Họ vẫn biết số phận của những kẻ cố gắng chia rẽ và phản bội Cửu Châu Các.
Ví dụ như Mạc trưởng lão.
Lúc trước, Mạc trưởng lão giận dỗi đi ra bí cảnh.
Khi biết Phong Thiển bị mắc kẹt trong bí cảnh và không thể quay trở lại, tư của Mạc trưởng lão bắt đầu lay động.
Càng không kiêng nể gì bắt tay vào kế hoạch của chính mình.
Cho đến khi động tĩnh quá lớn, đến mức mọi người mới biết được tâm tư của Mạc trưởng lão.
Thiếu niên từng canh giữ ở Đảo Hoa Hồn đã trở lại với thân thực lực mạnh mẽ.
Thiếu niên nhìn Mạc trưởng lão với vẻ mặt kiêu ngạo và lạnh nhạt.
Hắn không nói gì mà chỉ im lặng.
Rõ ràng là Mạc trưởng lão cũng đã đánh giá thấp thiếu niên.
Tuy nhiên......
Kết cục của hắn cuối cùng lại là bị xóa sổ trong tro tàn.
Cũng phải trách hắn ta quá đáng.
Mạc trưởng lão không chỉ kích động người ở Cửu Châu Các, mà còn phỉ báng danh tiếng của Phong Thiển.
Trái tim của thiếu niên trẻ dần u ám vì Phong Thiển biến mất, mà Mạc trưởng lão lại không sợ chết đụng vào trúng họng súng của hắn.
Thiếu niên không kiểm soát tốt cảm xúc, lực lượng không tự chủ được.
Dẫn đến một kết quả như vậy.
Lúc ấy.
Nam Khanh chỉ là sững sờ, rũ mắt xuống, ngây người nhìn lòng bàn tay.
Vậy đó...
Chỉ đơn giản kết thúc vậy thôi...
Tất cả mọi người đều choáng váng trước thực lực của thiếu niên và thủ đoạn tàn ác ấy.
Còn có......
Sự lạnh lùng trong ánh mắt của thiếu niên.
Điều này cũng trực tiếp tạo nên hình ảnh tàn nhẫn và máu lạnh của Nam Khanh trong mắt thiên hạ.
Thực lực khủng bố như vậy.
Không ai dám xúc phạm đến thiếu niên.
Nhưng......
Ai có thể nghĩ rằng một thiếu niên lạnh nhạt vô tình lại... ngoan như vậy?
Thiếu niên mặc y phục màu đen, ban đầu chỉ là một màu ảm đạm và ngột ngạt.
Cùng với tính cách của thiếu niên, nên cảm thấy lạnh lùng vô cùng.
Nhưng bây giờ...
Mọi người chỉ cảm thấy thần sắc thiếu niên cực lỳ ngoan ngoãn, mềm mại.
Giống như một sủng vật vô hại.
Nhìn xuống năm ngón tay mình đang nắm ty cô nương nhà người ta, khuôn mặt lạnh lùng nhiễm vài phần ý cười.
Mọi người chỉ dám nhìn họ từ xa.
Như nhìn thấy cái gì hiếm lạ, nhưng không dám quá phận, đều lén lút.
Phong Thiển cầm một xâu kẹo hồ lô trong tay.
Cô vừa đi vừa cắn.
Phong Thiển nhìn nghiêng về phía Nam Khanh.
"A Khanh không ăn à?"
Nam Khanh dừng lại, sau đó lắc nhẹ đầu.
Phong Thiển chớp mắt.
Cô đưa kẹo lên môi thiếu niên.
"Nếm thử xem."
Mảnh nhỏ từ nhỏ đã sống trong lãnh cung.
Sau khi đến Cửu Châu Các với cô, lại xảy ra chuyện như vậy.
Cũng có khả năng chưa bao giờ ăn kẹo hồ lô.
Ngẫm lại liền cảm thấy đau lòng.
Ánh mắt Nam Khanh rơi vào kẹo hồ lô mà cô đưa.
Ngẩn ra.
Sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, hé môi cắn một cái.
Cắn một viên kẹo và ngậm nó trong miệng.
Thiếu niên ngoan ngoãn nhai nhai.
Khuôn mặt hơi phồng lên theo cử động của thiếu niên.
Không khỏi khiến cho người ta cảm thấy có vài phần dễ thương.
Vị chua chua ngọt ngọt.
"Ăn ngon không?"
Phong Thiển cầm xâu kẹo hồ lô và tò mò nhìn Nam Khanh.
Thiếu niên nhìn cô gật đầu.
Hắn nuốt hồ lô miệng xuống.
Lần đầu tiên ăn một cái thứ gì đó như thế này.
Rất mới lạ.
Hương vị là cũng được, nhưng cũng không đặc biệt thích nó.
Nhưng......
Sư phụ cho mình ăn, bất kể là cái gì, đều rất thích.
Đầu ngón tay của thiếu niên không kìm được nắm chặt hơn.