Mọi người đã rõ.
Xem ra quy củ của Cửu Châu Các vẫn giống như trước đây.
Đơn linh căn sọ là không có cơ hội vào Cửu Châu Các, chưa nói đến việc trở thành thành viên của Cửu Châu Các.
Các chủ đại nhân nói xong, vị trưởng lão chủ trì kiểm tra thiên phú quay đầu lại nói với mọi người: "Nếu đã như vậy, thì buổi kiểm tra hôm nay..."
"Chờ một chút."
Trưởng lão nói còn chưa nói xong, đã bị cô cắt ngang.
Mọi người đều nghi ngờ nhìn vào Các chủ đại nhân trên ghế chủ tọa.
Cô nghiêng mắt nhìn thiếu niên đang im lặng bên cạnh, nhẹ giọng nói: "A Khanh, đi kiểm tra đi."
Nam Khanh mím môi, ngước mắt lên nhìn cô.
Lúc trước cô cũng từng nói, muốn để hắn đi kiểm tra thiên phú một chút.
Hắn tưởng đối phương tùy tiện nói thôi nhưng không ngờ cô lại thật sự để hắn kiểm tra thiên phú ở đây.
Điều khiến người khác ngạc nhiên là Phong Thiển xưng hô với thiếu niên này.
A Khanh?
Quá thân mật rồi...
Thiếu niên này là ai, có liên quan gì đến Các chủ của Cửu Châu Các?
Mọi người không khỏi suy đoán.
Nhưng những người biết thân phận thật sự của Nam Khanh không khỏi trông kỳ quái.
Chỉ là một tiểu nghiệt chủng mà thôi...
Tại sao lạicó thể được Các chủ của Cửu Châu Các ưu ái như vậy?
Mấy vị tiểu hoàng tử thường bắt nạt thiếu niên lẩm bẩm bất mãn.
Hoàng đế Cảnh Quốc cũng có chút kinh ngạc, cô lại thân thiết với Nam Khanh như vậy.
Nhưng không nói gì cả.
Nam Khanh liếc nhìn Phong Thiển, sau đó đưa mắt lên quả cầu pha lê ở trung tâm đại điện.
Thiếu niên cụp mắt im lặng và bước tới không nói một lời.
Cho đến khi đứng yên trước quả cầu pha lê.
Trong đôi mát đôi mắt đen nhánh của thiếu niên có một chút bàng hoàng.
Có một chút bàng hoàng trong đôi mắt đen của thiếu niên.
Trước mắt bao người.
Nếu...... Hắn không có thiên phú.
Sẽ...... Như thế nào?
Sẽ bị......
Vứt bỏ sao?
Cô, cô còn nguyện ý... Nhận hắn làm đồ đệ sao?
Nam Khanh mím môi.
Rồi từ từ ngước mắt lên.
Thiếu niên nhẹ nhàng vươn tay lên.
Tay áo màu trắng rơi theo cử động của thiếu niên, để lộ xương cổ tay trắng trẻo và thanh tú.
Chuông Thiên Tầm và ấn ký màu đỏ trên cổ tay lộ ra trước mắt mọi người.
Có người nhận ra đó ra chuông Thiên Tầm.
Cũng có người chú ý tới ấn ký màu đỏ tuyệt đẹp kia.
Mọi người đều khó hiểu.
Thiếu niên này đã từng bái sư rồi sao?
Rốt cuộc là đệ tử nhà ai?
Nếu không phải một đệ tử đắc ý dưới gối, thập phần coi trọng thì không ai có thể dễ dàng giao kết khế ước này.
Mặc dù khế ước thì có thể bị phá hủy.
Tuy nhiên, điều đó sẽ phải trả giá.
Không ai muốn nếm thử đại giới này.
Dưới ánh mắt có chút nghi hoặc của mọi người, thiếu niên nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay xuống, trong lòng chìm xuống.
Tinh thể kiểm tra dần dần có phản ứng.
Mọi người đã nhìn thấy nó.
Quả cầu pha lê kia dần chuyển sang màu xám nhạt, sau đó dần dần lan ra như sương mù.
Nam Khanh nhìn này màu xám nhạt này không khỏi sững sờ.
Tuy nhiên......
Trong giây tiếp theo, màu xám dần dần chuyển thành màu mực đậm.
Cho đến khi, quả cầu pha lê màu trắng chỉ toàn một màu đen.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn này.
Nam Khanh cũng sững người.
Thiếu niên chỉ muốn giơ tay.
Nhưng nhìn thấy quả cầu pha lê lại thay đổi, tất cả màu đen đều bị tiêu tán, dần dần bị bao phủ bởi một tia sáng trắng chói mắt.
Ánh sáng trắng này xuyên qua, mọi người theo bản năng giơ tay che mắt.
Sau đó, mọi người chớp mắt nhìn quả cầu pha lê.
Vẫn là ánh sáng trắng chói.
Nam Khanh khẽ giật mình, đôi mắt thiếu niên phát ra ánh sáng lóa mắt.
Hắn từ từ thu tay về.
Ánh sáng trắng trên quả cầu pha lê dần tắt.
Giờ phút này.
Trong đại điện một trận trầm mặc.
Đây là... loại linh căn gì?
Chưa từng nghe thấy.
"Ừm... Quả cầu pha lê kiểm tra có bị hỏng không?"
Có người nói.
Phong Thiển chớp mắt, đứng dậy và đi đến trước mặt thiếu niên.
Cô nhìn thiếu niên, ánh mắt lại rơi vào quả cầu pha lê trước mặt.
Phong Thiển hơi nghiêng đầu, sau đó giơ tay lên.
Sau khi tà áo dài buông xuống, cổ tay trắng nõn của cô có ấn ký màu đỏ giống như thiếu niên.
Rất dễ thấy.