Hứa Thâm tiếp nhận ô trong tay Phong Thiển, thu lên.
Phong Thiển đã cầm sẵn tay Kỷ Miên, trực tiếp đem người mang vào biệt thự.
Kỷ Miên ngoan ngoãn mà bị Phong Thiển lôi kéo đi, hắn rũ mắt nhìn nhìn cô chế trụ cầm cổ tay mình.
Tâm tình mạc danh sung sướng.
Sau khi đem Kỷ Miên mang tiến vào, Phong Thiển quay đầu hướng Hứa Thâm dặn dò: "Cơm chiều nhiều hơn một bộ chén đũa."
Nói xong, không đợi Hứa Thâm hồi phục, Phong Thiển trực tiếp đem người mang lên lầu.
Kỷ Miên vẫn luôn không nói gì, ngoan ngoãn, thật cẩn thận mà đi theo phía sau cô.
Phong Thiển đem Kỷ Miên đưa tới cửa phòng mình.
Khi đứng ở cửa, Kỷ Miên có chút do dự mà dừng bước.
Hắn rũ mắt nhìn về phía Phong Thiển.
"Đây là phòng của cậu?"
"Ừ." Phong Thiển lên tiếng.
Thiếu niên có chút mất tự nhiên mà cúi đầu xuống, hắn nhỏ giọng nói: "Tớ đi vào có phải hay không không quá thuận tiện?"
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Không có thuận tiện cái gì?
Mảnh nhỏ đang làm cái gì, sao lại ngượng ngùng xoắn quýt như vậy nhỉ.
Phong Thiển lười đến vô nghĩa trước sau như một, trực tiếp cầm lấy cổ tay đối phương đem người mang vào, căn bản không cho đối phương một chút thời gian phản ứng.
Mặt Kỷ Miên toàn bộ hành trình đều mờ mịt.
Thẳng đến khi thật sự vào được, đang xem đến sắc điệu màu hồng trong phòng của cô, thiếu niên mặt một phát không thể vãn hồi mà đỏ lên.
Phòng của con gái, sao lại có thể tùy tiện cho nam nhân đi vào.
Kỷ Miên đáy lòng thập phần phức tạp.
Hắn trộm nhìn Phong Thiển liếc mắt một cái, cô trên mặt như cũ không có biểu tình gì.
Kỷ Miên có chút buồn bực.
Không biết trong lòng cô rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Vì cái gì đối hắn...... Tốt như vậy.
Phong Thiển từ bàn học phía dưới rút ra một cái ghế dựa, sau đó lại cầm một cái đệm mềm màu trắng hình con mèo đặt ở trên mặt ghế.
Phong Thiển tiếp đón Kỷ Miên, "Cậu ngồi ở đây."
"Ừm."
Kỷ Miên ngoan ngoãn mà ngồi xuống.
Sau khi bố trí tốt cho Kỷ Miên xong, Phong Thiển cũng dọn đem ghế dựa, ngồi ở trước mặt bàn học.
Phong Thiển quay đầu nhìn về phía Kỷ Miên, "Ăn cơm trước, tự mình giết thời gian."
Kỷ Miên gật đầu.
Phong Thiển quay mặt đi, từ cặp sách rút ra tài liệu ôn tập môn văn.
Chương trình học cao trung đã sớm kết thúc, dư lại đều là một vòng luân hồi ôn tập.
Hứa quản gia chuẩn bị thực đầy đủ, vì Phong Thiển sửa sang lại ôn tập tư liệu thực kỹ càng tỉ mỉ toàn diện.
Vốn tài liệu đó Phong Thiển là không tính toán chạm vào.
Nhiệm vụ của cô chính là bảo vệ tốt mảnh nhỏ, ai biết cái hệ thống rác rưởi kia lại an bài cái gì mà nhiệm vụ che giấu.
Nếu không phải vì an tĩnh mà làm Phật hệ thiếu nữ, cô mới không cần làm học bá.
Hệ thống: "......"
Ký chủ có phải hay không đối với việc xác định vị trí của mình có hiểu lầm?
Phật hệ thiếu nữ?
Rõ ràng vẫn luôn là thiếu nữ ung thư lười thời kì cuối!
Phong Thiển tùy tiện chọn một quyển tài liệu, bắt đầu lật.
Chú ý, Phong Thiển chính là lật.
Giống lật giấy tờ bình thường, thậm chí so tài liệu bình thường lật còn muốn nhanh hơn!
Hệ thống trừu trừu không tồn tại khóe miệng, "Ký chủ, ngươi đang làm gì? Lật giấy chơi sao?"
Không phải nói hảo hảo học tập mỗi ngày hướng về phía trước sao......
Phong Thiển mắt trợn trắng, cho hệ thống một cái nhìn miệt thị.
"Chơi cái gì chơi, kêu ngươi đừng ầm ĩ ta, ngươi sao lại thế này?"
Phong Thiển ngữ khí có chút hung dữ.
Hệ thống mặt ủy khuất, "Ta...... Ta không phải muốn đốc thúc ký chủ ngươi hảo hảo học tập mỗi ngày hướng về phía trước sao......"
"Ta đang học thuộc lòng, ngươi cắt ngang ta."
Phong Thiển nhíu nhíu mày, thực không vui.
Hệ thống: "!"
Học......Học thuộc!
Hệ thống nhược nhược hỏi một câu, "Ký chủ, ngươi là đã gặp qua là không quên được cộng thêm đọc nhanh như gió?"
Phong Thiển gật đầu, "Không sai biệt lắm đi."
Hệ thống: "!!!"
Tình huống như thế nào?
Ký chủ nhà nó mắc phải cái gì thế?
Cơ sở dữ liệu của nó biểu hiện, chỉ số thông minh của nguyên chủ chỉ ở trình độ trên bình quân, nhưng cũng không nổi bật.
Mấy cái kiểu đã gặp qua là không quên được, đọc nhanh như gió bản lĩnh tuyệt đối là không có.
Cuối cùng phân tích xuống dưới, chỉ có một kết luận.
Đây là năng lực của bản thân ký chủ nhà nó!