Nghe thấy vậy, quốc vương không khỏi lại kinh ngạc.
Cần phải hỏi ý kiến của đứa bé đó?
Xem ra nó thực sự được Quốc vương cưng chiều.
Quốc vương giống như đang suy tư cái gì.
Có thể được Quốc sư sủng trên lòng bàn tay, thật sưu là một trải nghiệm trăm năm có một...
Nếu thật sự có thể kéo đến đây thì thật tốt.
...
Mộ Bạch đã suy nghĩ về những lời nói của quốc vương suốt quãng đường trở về phủ Quốc sư.
Có lẽ, cô ấy cũng nên kết giao với một ít bạn bè.
Như vậy... sẽ tốt hơn là phát ngốc trong phủ Quốc sư một mình.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc cô sắp rời khỏi tầm mắt mình, kết giao với nhiều bạn bè khác khiến thiếu niên cảm thấy hơi hụt hẫng.
Vì thế......
Khi Quốc sư bước vào phủ, mọi người bên trong phủ ngẫu nhiên gặp được hắn, đều chỉ cảm thấy đối phương toát ra hàn khí nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại nhuốm một tầng sương mỏng.
Mộ Bạch đẩy cửa phòng ngủ.
Thiếu niên cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Cô bé ngoan ngoãn nằm trên giường, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại véo chặt chăn bông, ngủ rất ngon lành.
Mộ Bạch đứng đó nhìn cô rồi từ từ bước đến giường.
Khi cô ngủ say, người nho nhỏ mềm mại, động tác véo nhẹ chăn bông cũng rất đáng yêu.
Thiếu niên cụp mắt xuống, từ từ ngồi xuống mép giường.
Hắn lặng lẽ nhìn xuống cô gái trên giường.
Nhìn một hồi lâu, Mộ Bạch không khỏi sửng sốt một chút.
Mỗi ngày chỉ có một mình, nàng... không vui sao?
Hẳn là sẽ không vui vẻ rồi...
Hắn đã sống ở phủ Quốc sư từ khi còn là một đứa trẻ, hành động của hắn bị trói buộc bởi những bức tường cao lạnh lẽo.
Không biết từ khi nào đã trở thành tính khí lạnh lùng, bất cần đời này.
Những điều này không quan trọng.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, khi còn trẻ, hắn chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ có lạnh lùng đơn điệu, cô đơn và buồn tẻ.
Nghĩ đến đây, Mộ Bạch không khỏi vươn tay về phía cô, dùng đầu ngón tay sờ lên trán cô gái, sau đó từ từ thu tay về.
Hắn sinh ra đã được ấn định phải làm Quốc sư, nhất định phải gánh vác nhiều điều hơn nữa.
Nhưng cô ấy thì khác.
Một chút bối rối hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của vị Quốc sư trẻ tuổi.
Cô gái nhỏ trên giường cử động, chép chép miệng rồi lại mơ màng mà ngủ thiếp đi.
Mộ Bạch chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Một lúc lâu sau, thiếu niên mới thu hồi tầm mắt.
Hắn từ từ lấy ra giấy Tuyên Thành trong ống tay áo vừa gấp ở chính điện, khẽ mở ra.
Những chữ trên giấy Tuyên Thành không khỏi khiến hắn càng thêm bối rối.
Hắn cố gắng theo dõi tương lai của cô, nhưng thật không may, hắn chỉ có thể nhìn thấy một đám mây sương trắng và không có gì khác.
Ngay cả năng lực của hắn cũng không thể phát hiện ra dù là nhỏ nhất.
Và chính vì điều này khiến hắn càng thêm bối rối.
Sự xuất hiện của cô đã phá vỡ hoàn toàn quỹ đạo cuộc sống ban đầu của anh, thậm chí cả tâm tình của hắn cũng không thể ức chế được sẽ bị đối phương tác động.
Con ngươi đen láy của Mộ Bạch hơi giật mình, không khỏi đưa tay sờ lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Cô gái nhỏ đang ngủ cau mày, bàn tay nhỏ bé buông chăn bông, vô thức bắt lấy bàn tay đang chạm mặt mình.
Sau đó, cô mở mắt ra.
Có chút mơ mơ màng màng.
"Tiểu Bạch......"
Thanh âm ấy cũng mềm mại y như cô vậy.
Mộ Bạch dừng lại một chút.
Vẫn muốn gọi là... Tiểu Bạch à?
Thôi.
Tạm gác lại, hắn hỏi cô: "Nàng có muốn đến trường để học không?"
Đến trường?
Học?
Phong Thiển lắc lắc đầu, vẻ mặt kháng cự.
"Không thích."
Nghe đã thấy mệt rồi.
Không muốn...
Mộ Bạch không ngờ cô lại từ chối một cách đơn giản như vậy, hắn hơi sửng sốt, sau đó hỏi cô: "Đi học, kết giao với các bạn khác. Nàng... thật sự không muốn sao?"
"Kết giao bạn bè sao?" Cô nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn hắn.
Cô cong cong mắt, "Tiểu Bạch không phải là bạn của ta sao?"
******************
Mình đã được 100 follows rồi nè ????
Cảm ơn các bạn rất nhiều ????
Chúc các bạn có một ngày Giáng sinh vui vẻ ????????