Lâm Diệp bị ôm đến ngây ngốc: "..."
Khóe miệng hắn không khỏi giật giật, sau đó khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói: "Tôi là Lâm Diệp."
Giang Lâm: "..."
Cậu bối rối rụt tay lại sau đó mỉm cười.
A... Nhận nhầm người rồi!
"Hóa ra là Lâm phó tổng! Tôi vô tình nhận nhầm người, xin lỗi, xin lỗi."
Giang Lâm lại yên lặng nhìn Lâm Diệp.
Chưa kể, nhìn kỹ như vậy, đối phương quả thật không thể là Lão đại.
Trước hết là ngoại hình không đẹp.
Giang Lâm âm thầm nghĩ.
Lâm Diệp nhìn có chút kỳ quái.
Phong tổng luôn hòa đồng với những người khác trong game như thế này à?
Tại sao vừa gặp nhau lại nhảy dựng lên?!
Lâm Diệp liếc cậu một cái, đi vào, lấy ghế ngồi xuống.
Hắn đưa hai bản hợp đồng cho họ.
"Hai vị là anh Diệp và anh Giang đúng không. Đây là hiệp ước và thù lao cho sự hợp tác. Hai vị có thể xem xét. Nếu không hài lòng, chúng ta có thể thảo luận."
Lâm Diệp đi thẳng vào chủ đề.
Giang Lâm lập tức không nhìn xuống bản hợp đồng, mà là ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt.
Anh thắc mắc: "Lâm phó tổng, sao Lão đại lại không tới? Chính là người có ID là Phong Vân Thiên Hạ."
Ngay khi câu hỏi được đưa ra, Diệp Cẩn hơi dừng lại, ngước mắt lên nhìn Lâm Diệp.
Hắn cũng muốn biết vấn đề này.
Vốn tưởng rằng mình có thể nhìn thấy người kia, nhưng nhìn thấy Lâm Diệp trực tiếp tiến vào đề tài, dường như hắn ta cũng không có ý định đợi người đó nữa.
Đôi mắt ủa Diệp Cẩn không khỏi hiện lên một chút mất mát không thể phát hiện.
Lâm Diệp nghe vậy nhìn Giang Lâm.
"Ý anh là chủ tịch của chúng tôi?" Lâm Diệp nhìn xuống hiệp ước nói tiếp: "Năm phút nữa Phong tổng sẽ đến."
Giang Lâm: "..."
Cậu suýt sặc nước miếng.
Chủ tịch...
Chủ tịch?!
Lão đại là chủ tịch?
Là chủ tịch của công ty trò chơi này?!
Má nó...
Lão đại không phải chỉ là một plug-in sống!
Vâng, cậu đã quyết định.
Nhất định phải ôm chặt cặp đùi to của Lão đại mới được!
Tuy nhiên, Giang Lâm luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Dường như cậu đã bỏ qua thông tin nào đó, nhất thời không nhớ ra được.
Diệp Cẩn cũng hơi giật mình.
Là chủ tịch tập đoàn Phong Vân?
Nhưng......
Hắn cũng đã xem tin tức.
Chủ tịch tập đoàn Phong Vân là nữ nhân.
Còn rất trẻ, mới 25 tuổi.
Chỉ hơn hắn hai tuổi.
(À há tình chị em nè ^^. Ôi cái thế giới này nó lan man quá đi mất T^T đến tận hơn một nửa thế giới mới thấy đề cập nhiều đến nam nữ chính)
Cho nên......
Đối phương là... Một cô gái?
Đôi mắt của Diệp Cẩn có chút giật mình, tâm tư hoàn toàn bay đi.
Dường như có sương mù trong đôi mắt ấy.
Cả người cứng đờ.
Cả đầu đều bị một câu spam – đối phương là con gái.
Thiếu niên mím môi đỏ mọng, rũ xuống, ánh mắt rơi vào bản hợp đồng trước mặt.
Cố nén niềm vui không giải thích được đang quay cuồng trong lòng.
Giống như......
Càng lúc càng muốn gặp đối phương.
Thiếu niên không khỏi ngước mắt lên nhìn về phía cửa.
Còn năm phút nữa sao?
Giang Lâm bắt đầu xem qua hợp đồng, Diệp Cẩn cũng làm theo.
Tuy nhiên, trong lòng hắn lúc này hoàn toàn bối rối, không đọc một chữ nào trên hợp đồng.
Hết trang này đến trang khác của hợp đồng được lật qua một cách sững sờ.
Không nhìn thấy một từ rõ ràng.
Cuối cùng, hắn ký tên trong sự bàng hoàng.
Có vẻ như điều đó không quan trọng, ngay cả khi hắn ký hợp đồng với bá vương.
Tất cả những gì hắn nghĩ đều là cô.
Từ lông mày, đôi mắt, đến lời nói của cô ấy, lại đến động tác của cô.
Đặc biệt là... Cái ôm và cái nắm tay của đối phương.
Suy nghĩ về điều này.
Vành tai trắng nõn của hắn giống như đang rỉ máu.
Lặng lẽ cụp mắt xuống để che giấu sự hoảng loạn trong lòng.
Hợp đồng đã bị ném sau đầu từ lâu.
Sau khi đọc hợp đồng xong, Giang Lâm đã ký hợp đồng.
"Hợp đồng không tồi, tôi trực tiếp ký tên luôn."
Giang Lâm nói với Lâm Diệp.
Lâm Diệp thấy đối phương mỉm cười.
Giây tiếp theo.
Ba người trong phòng khách chỉ nghe thấy một tiếng – cạch.
Cánh cửa được mở ra.
******
Mặc dù chưa đủ 100k vote nhưng tớ vẫn đăng chương 150 này
Mai tớ sẽ đăng chương 151 nhé!!!