Diệp Cẩn không khỏi choáng váng.
Bạn trai......
Ba từ này đã lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu thiếu niên.
(Từ "bạn trai" trong tiếng Trung là 男朋友 – nam bằng hữu nên có 3 chữ nhé!!)
Hắn khá thích nó...
Thích xưng hô này.
Diệp Cẩn ôm cô lên xe, tài xế nhìn hai có chút bối rối nhìn hai người.
Hắn nhìn chủ tịch đang ngủ ngon lành.
Lại khó xử nhìn về phía Diệp Cẩn.
Chàng trai làm động tác "Suỵt" và nói nhỏ: "Đưa cô ấy về nhà trước."
Tài xế thực hiện động tác OK.
Thiếu niên lại cúi đầu nhìn về phía cô.
Ngồi trên xe, cô vẫn thoe bản năng dựa sát vào hắn, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy eo hắn.
Môi Diệp Cẩn bất giác nhếch lên, hắn đưa tay lên chạm vào đầu cô.
Tôi thực sự muốn... luôn luôn như thế này
Tài xế lái xe đến biệt thự của cô.
Diệp Cẩn ôm cô bước xuống xe, đi tới cửa.
Tài xế bấm chuông cửa cho hắn.
Một lúc sau, quản gia trong biệt thự ra mở cửa.
Khi nhìn thấy hắn, ông cau mày nghi ngờ.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy cô trong vòng tay thiếu niên, quản gia hơi sửng sốt và vội vàng mời đối phương vào.
"Phòng của Phong tổng là phòng đầu tiên bên tay phải của tầng 2." Quản gia nói cho hắn.
Diệp Cẩn gật đầu, ôm cô leo lên tầng hai, đến cửa phòng, người quản gia nói.
Cánh cửa không khóa, và cậu bé đóng sầm nó lại.
Sau khi bước vào, hắn nghiêng người mở cửa ra.
Diệp Cẩn ôm cô bước đến bên giường, cúi người nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Đôi tay nhỏ bé của Phong Thiển vẫn luôn ôm eo hắn.
Một cách chặt chẽ.
Diệp Cẩn dừng một chút, ngón tay nắm lấy tay cô đang trên eo mình.
Hắn cố gắng bẻ tay cô ra.
Nhưng đối phương ôm quá chặt, cũng không dám dùng lực.
Cứ như vậy cằng ngắc một lúc.
Thiếu niên từ bỏ vùng vẫy và nằm nhẹ nhàng bên cạnh cô.
Phong Thiển cọ vào người Diệp Cẩn, tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của hắn, rồi tiếp tục ôm eo đối phương.
Bị cô ôm thế này, lại nằm trên giường.
Diệp Cẩn không khỏi đỏ bừng mặt.
Nhưng......
Cùng nhua ngủ trên một cái giường, tóm lại là không tốt.
Vả lại vẫn là dưới tình huống cô vẫn còn đang mơ màng như vậy.
Diệp Cẩn suy nghĩ một chút, đưa tay lên nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng kéo ra.
Phong Thiển bị đánh thức.
Cô chớp đôi mắt mông lung.
Cô bị đánh thức có chút hung dữ: "Đừng nhúc nhích!"
Cậu bé sững người ngay lập tức, ngoan ngoãn không cử động nữa.
Thiếu niên thì thào: "Nhưng..."
Phong Kiêu ôm chặt hắn lẩm bẩm: "Cùng nhau ngủ đi."
Diệp Cẩn: "!"
Ngủ chung?
Thiếu niên cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập dữ dội.
Đôi mắt đen nhánh của hắn bao phủ bởi một mảnh mờ mịt mơ hồ.
Sau đó, cụp mắt xuống một cách ngượng ngùng và vui vẻ.
Chàng trai vén chăn bông lên để đắp rồi từ từ ôm lấy cô.
Đối phương thật là mềm mại.
Lời nói vừa lồi thật hng dữ, nhưng hắn lại cảm thấy đối phương vẫn quá đáng yêu.
Rất thích.
...
Một giấc mơ đẹp.
Khi Phong Thiển thức dậy vào buổi sáng, khi nhìn thấy Diệp Cẩn thì sửng sốt, sau đó cô nhớ đến cảnh tượng mơ mơ màng màng đêm qua.
Hình như cô đã nói, muốn ngủ với mảnh nhỏ.
Lần này, khuôn mặt trắng nõn của cô cũng ửng hồng.
Trời ơi.
Xấu hổ quá...
Đôi mắt đen nhánh của Phong Thiểng đảo quanh.
Cô thấy hợp tình hợp lý, ngủ cũng ngủ rồi, vậy thì có thể ôm một lúc nữa rồi!
Sau đó......
Cô lại nép vào lòng của mảnh nhở, bàn tay nhỏ bé ôm chặt eo đối phương.
Chờ đến khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối.
Phong Thiển mang thiếu niên xuống lầu ăn sáng.
Bầu không khí của cả hai có chút vi diệu.
An tĩnh, nhưng dường như tản ra bong bóng màu hồng.
Quản gia đứng ở một bên, ánh mắt có chút kỳ lạ đảo quanh Phong Thiển và Diệp Cẩn.
Thằng nhóc này hôm qua ôm Phong tổng về phòng xong mãi không ra ngoài.
Ông buồn bực, hắn cùng Phong tổng có quan hệ gì?
**********
Mình thực sự quá bận để Beta truyện nên các bạn có đọc được chương nào mà edit chưa được mượt lắm hoặc quá lậm câu từ của bản convert thì nhắn tin cho tớ để tớ ưu tiên Beta trước nhé ♥
Nhắn tin chương đấy qua hộp thư cho tớ nhé chứ tớ không thể check hết bình luận của các bạn được vì phần thông báo của tớ không hiện hết thông báo về bình luận ╥﹏╥
Còn 8 chương nữa thôi, mình sẽ cố gắng hoàn thành trong thời gian sớm nhất có thể ^^