Đứa bé ngồi ngồi trên giường với vẻ mặt thất thần, trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác là biểu tình thất thần.
Một giây tiếp theo, cơ thể được nâng lên.
Đôi tay mảnh khảnh của thiếu niên nhẹ nhàng xuyên qua cánh tay của đứa bé rồi hơi dùng sức ôm nó vào lòng.
Phong Thiển trong nháy mắt bối rối.
Đôi tay trắng nõn mềm mại ôm lấy cái cổ của hắn.
Ánh mắt Mộ Bạch lạnh lùng, kinh ngạc nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong lòng.
"Làm sao vậy?"
Phong Thiển lắc đầu, giọng nói mang theo âm điệu của trẻ con, ngọt ngào đáng yêu: "Đói."
Mộ Bạch hơi sững sờ, hai tay ôm chặt cô.
"Đói bụng thì phải bảo chứ."
Anh ấy thì thầm.
Cô gái nhỏ trong lòng ngực gật đầu.
Mộ Bạch dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đặt cô gái nhỏ trong lòng của mình xuống giường.
Hắn quay lại để lấy quần áo sạch sẽ cho cô.
Thiếu niên bạch y rũ mắt nhìn xuống, đặt quần áo sang một bên.
Lông mi của hắn khẽ rũ xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào tiểu cô nương ở trên giường.
Sau đó, thiếu niên nhẹ nhàng đưa ngón tay mảnh khảnh của mình lên, đặt lên eo cô nhỏ rồi từ từ cởi thắt lưng.
Ánh mắt của Mộ Bạch bình tĩnh, không nhanh không chậm cởi áo ngoài của cô.
Phong Thiển ngơ ngác chớp mắt.
Đối phương vẫn tiếp tục động tác.
Hai bàn tay nhỏ bé của cô bất ngờ cầm lấy tay đối phương.
Khuôn mặt của cô hiện lên vạt đỏ.
Mộ Bạch dừng lại, nghi ngờ hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"
Đôi mắt xinh đẹp của cô chớp chớp.
Nhẹ nhàng nhấp nhấp môi.
Cô nắm lấy ngón tay của đối phương một cách rối rắm, biểu tình trên mặt khá phong phú.
Đặc biệt là vết ửng đỏ rất rõ ràng trên khuôn mặt ấy.
Phong Thiển không nói gì.
Mặc dù, cơ thể này chỉ là một đứa bé năm tuổi.
Nhưng mảnh nhỏ tự mình thay quần áo cho cô vẫn sẽ khiến cô... ngại ngùng...
Mộ Bạch nhìn chằm chằm mặt sườn mặt cô, khẽ nói: "Xấu hổ à?"
Cô bé bị nói thiếu niên nói trúng tâm tư liền vồ tới trên người hắn, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ, đầu cũng vùi vào vai hắn.
Xấu hổ quá...
Mộ Bạch tròn mắt giật mình.
Hồi lâu, hắn chậm rãi đưa tay lên, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng phủ lên lưng cô.
Năm tuổi...
Bạn đã biết xấu hổ rồi à?
"Có phải muốn tự mặc quần áo không?"
Mộ Bạch nói.
Phong Thiển ngẩng mặt lên, nhìn thiếu niên rồi lại nhìn xuống quần áo trên giường.
Quần áo cổ đại rất phức tạp.
Quần áo của cô đều dựa theo tiêu chuẩn của Quốc sư, lại càng lộng lẫy, phức tạp.
Không thể tự mặc được...
Cô nghiêng đầu từ bỏ vùng vẫy: "Không..."
Mộ Bạch nhàn nhạt nhìn một gái nhỏ bị khó xử nào đó, hắn khẽ thở dài, rất nhẹ, nhưng có chút bất lực.
"Vậy thì ngoan một chút nhé, Tiểu Thiển Nhi."
Phong Thiển chớp chớp mắt, ngoan ngoãn dang tay ra.
Thiếu niên liếc nhìn cô một cái rồi từ từ cụp mắt xuống, từ từ cởi từng áo ngoài cho cô.
Sau đó, không nhanh không chậm mặc quần áo cho cô.
Động tác thành thạo.
Rõ ràng là đã làm điều đó rất nhiều lần.
Phong Thiển cũng có thêm nhiều ký ức hơn trong đầu.
Điện hạ sử dụng thần lực để ép buộc thời gian nhanh lêb, khi cô bừng tỉnh thì đã đến 5 năm sau.
Chính xác mà nói, cũng không phải là gia nhanh tốc độ, mà là khiến tất cả mọi người trong thế giới nhỏ này đến 5 năm sau, thân thể cũng là bộ dáng của 5 năm sau.
Và 5 năm này cũng không có khả năng để trống.
Tác dụng của thần lực là tạo ra những ký ức dựa trên sự vốn có của dòng chảy quỹ đạo.
Thực tế, những điều trong ký ức đó không hề xảy ra, chúng chỉ là lấp đầy khoảng trống mà thôi.
Trong trí nhớ trống rỗng năm năm của Phong Thiển, thay quần áo và tắm rửa, tất cả các loại việc cá nhân đó đều do mảnh nhỏ làm.
Thiếu niên lạnh lùng không đưa cô cho người khác hầu hạ mà tự mình làm hết tất cả mọi việc.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Vị Quốc sư trẻ tuổi này hết mực yêu thương một cô bé, ai cũng tò mò không biết cô bé này là ai.
Phúc phận mấy đời mới có thể khiến Quốc sư yêu thương chăm sóc như vậy.
**********
Xin lỗi vì hôm qua đã thất hứa với các bạn (╥_╥)
Tớ có viết lên tường nhà tớ là tối qua không đăng được chương mới đó.
Nếu các bạn thấy tớ thất hứa thì có thể check bên tường nhà tớ xem tớ có thông báo gì không để đỡ phải chờ đợi nhiều nhé ^^
Chờ đợi bây giờ là hạnh phúc nè, giờ tớ sẽ edit tiếp 2 chương nữa rồi đăng nhé ^^
Tớ chỉ edit được tầm đêm này thôi ╥﹏╥