Chương 44
Sáu năm trước? Lệ Đình Nam cau mày.
Ánh mắt anh dừng lại trên người Hứa Nhược Phi, sau đó lắc đầu một cái.
Không thể nào là người phụ nữ sáu năm trước được.
Chiếc xe thể thao màu đỏ nổi bật dừng trước khu căn hộ cao cấp của Hứa Nhược Phi.
Lệ Đình Nam sửa sang lại cà vạt của mình, đôi môi mỏng khẽ mở: “Anna, đến nhà của cô rồi”
Lý An thấy vậy thì nhanh chóng xuống xe.
Anh ta biết rõ nếu lúc này anh ta tiếp tục ở lại xe thì sẽ là kỳ đà cản mũi hai người.
Hứa Nhược Phi xoa xoa mắt: “Đến nơi rồi sao?”
Tính tình của Lệ Đình Nam cũng không tốt mấy, anh đã kiềm chế hết sức để không đá Hứa Nhược Phi xuống xe.
“Đến chỗ của cô rồi, sao thế, cô còn muốn tôi phải ôm cô xuống xe nữa sao?”
Giọng nói lạnh như băng của Lệ Đình Nam khiến Hứa Nhược Phi phát run.
Cô nhanh chóng hoàn hồn.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, phát hiện mình đang ngồi trong một chiếc xe ô tô sang trọng.
Bên cạnh cô chính là Lệ Đình Nam với vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt sắc bén đang nhìn cô từ trên xuống dưới. Giống như nếu cô còn tiếp tục.
ngồi ngẩn người trên xe như thế nữa thì anh sẽ đá cô xuống xe ngay.
Hứa Nhược Phi yên lặng mấy giây, lên tiếng: “Tổng giám đốc Lệ, dù gì tôi cũng giúp anh lấy được sự hợp tác với vợ chồng ngài Hi Nhĩ, anh cũng không cần phải đuổi tôi đi như thế chứ…”
Vừa nói xong, cô liền cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Sự chịu đựng của Hứa Nhược Phi vẫn luôn rất tốt, thế nhưng lúc này cô thật sự không thể chịu đựng nổi nữa.
Cô nhanh chóng đưa tay đẩy cửa ra, sau đó vịn vào cửa bắt đầu nôn.
Cô vừa nôn vừa nghĩ thầm dù sao cô cũng đã ở nước ngoài nhiều năm như thế, sao tửu lượng của cô lại kém như thế này chứ?
Khóe miệng Lệ Đình Nam giật giật, cho đến khi Hứa Nhược Phi bắt đầu nôn thì anh mới chán ghét quay sang bảo Lý An lấy khăn giấy đưa cho cô.
Sau khi lau miệng, Hứa Nhược Phi đi đến máy bán hàng tự động mua một chai nước suối, sau đó mở ra uống ừng ực.
“Tổng giám đốc Lệ, ban nãy anh hỏi tôi vì sao lại không đồng ý lời mời của vợ chồng ngài Hi Nhĩ đúng không?”
Dưới ánh trăng, gương mặt Hứa Nhược Phi vẫn còn đỏ vì hơi men thế nhưng ánh mắt đã tỉnh táo hơn vài phần.
Cô nghiêm túc nhìn Lệ Đình Nam, khóe miệng nhanh chóng cong lên.
“Tôi phải thừa nhận rằng lời mời của vợ chồng ngài Hi Nhĩ có sức hấp dẫn rất lớn với tôi. Thế nhưng đối với một nhà điều chế hương liệu như tôi mà nói thì việc có thể tự do sáng tạo tác phẩm của mình là sự cám dỗ lớn nhất. Tổng giám đốc Lệ có thể cho tôi một môi trường sáng †ạo tự do, vậy thì đương nhiên tôi sẽ đồng ý ở lại tập đoàn Lệ Thị rồi. Dĩ nhiên tôi cũng có chuyện phải làm ở Lâm Xuyên này, nếu như tổng giám đốc Lệ có hứng thú thì có thể điều tra xem tôi muốn làm gì.”
Người phụ nữ dưới ánh trăng hệt như một yêu tinh mê hoặc lòng người.
Môi đỏ khẽ hé ra rồi khép lại, nói xong những lời quyến rũ lòng người.