Chương 167
“Lúc đó cô không nghĩ là muốn gả cho một người đàn ông tốt à?” Hứa Nhược Phi bị nghẹn nói không nên lời, sau đó cười ha ha hai tiếng.
“Nào dám nào dám. Tổng giám đốc Lệ có vợ chưa cưới, tôi cũng không dám làm tình nhân của Tổng giám đốc Lệ” Tổng giám đốc Nhã Thành nhìn Hứa Nhược Phi xong lại nhìn Lệ Đình Nam, quyết định không lên tiếng.
Anh ta hợp tác với Lệ thị nhiều năm, trước giờ chưa từng thấy người điều chế nước hoa nào nhận được sự coi trọng của Lệ Đình Nam.
Nhưng người điều chế nước hoa Anna này lại khác. Cô ấy được Lệ Đình Nam coi trọng cực kỳ.
“Cô Anna, kế hoạch hợp tác event nước hoa cô đã xem chưa? Có ý kiến gì không?”
“Hứa Nhược Phi nhân dịp hội nghị còn chưa bắt đầu thì đã ghỉ lại linh cảm của mình vào trong sổ ghi chép. Lúc này, cô chỉ đơn giản nói rõ mấy điều, trên mặt lãnh đạo của Nhã Thành đều không khỏi lộ ra thái độ tán thưởng, ánh mắt anh ta nhìn về phía Lệ Đình Nam ngoại trừ tìm tòi, còn nhiều thêm mấy phần đố kị.
Rốt cuộc Lệ Đình Nam ở đâu tìm được một thiên tài điều chế nước hoa như vậy?
Hội nghị lần thứ nhất kết thúc, Hứa Nhược Phi trong lúc nghỉ ngơi thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó đeo tai nghe Bluetooth đến nhà bếp rót một ly nước trái cây.
“Hồi nãy biểu hiện không tệ!” Giọng nói bình tĩnh mà lạnh như băng của Lệ Đình Nam từ trong tai nghe truyền đến.
“Phù…” Xém chút nữa Hứa Nhược Phi đã làm rơi cốc thủy tinh trong tay mình:
“Tổng giám đốc Lệ, lần sau trước khi tập kích bất ngờ có thể chào hỏi không?” Lệ Đình Nam nhẹ nhàng
“Ừ” một tiếng:
“Vì sao chứ?” Hứa Nhược Phi lặng lẽ nói:
“Anh thật sự không biết giọng nói của anh có lực sát thương lớn bao nhiêu sao?” Tâm trạng của Lệ Đình Nam rất tốt, dựa vào tường, đẩy cửa sổ ra nhìn vào bóng đêm, nặng nề nở nụ cười.
Tiếng cười trầm thấp dễ nghe giống như đàn cello.
Tim Hứa Nhược Phi hơi run lên một cái.
Quả nhiên vẫn là âm thanh của tai nghe bluetooth cô mua quá tốt, nếu không bình thường lúc cô gọi điện thoại cho những khách hàng khác cũng chưa từng xuất hiện cảm giác tim đập nhanh đâu.
“Giọng nói của tôi có lực sát thương lớn?” Lời nói vừa rồi của Hứa Nhược Phi khiến cho Lệ Đình Nam rất dễ chịu.
Anh lắng lặng tựa bên cửa sổ, trong đầu hiện ra dáng vẻ của người phụ nữ lúc đàm phán với cấp cao của Nhã Thành.
Bỏ đi lớp trang điểm đậm trước kia mà trang điểm hết sức nhẹ nhàng.
Gương mặt trái xoan trắng noãn, một đôi mắt đen láy, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là đã đi vào lòng người rồi.
Lời nói thốt ra từ đôi môi hồng nhạt khiến cho mỗi chuyên gia có mặt ở đây đều kinh ngạc.
Trong nháy mắt đó, đột nhiên Lệ Đình Nam rất muốn hôn lên đôi môi có thể nói ra rất nhiều tư tưởng diệu kì kia.
Mặc dù đôi môi kia khiến cho người ta vừa tức vừa vui, trước kia luôn luôn nói ra rất nhiều điều có thể làm cho anh tức giận.
Hứa Nhược Phi bĩu môi, uống một ngụm nước trái cây:
“Tổng giám đốc Lệ, chẳng lẽ trước giờ chưa có một người phụ nữ nào nói rằng giọng nói của anh rất êm tai sao?” Không khoa học nha, xem ra nhân duyên của Lệ Đình Nam với phụ nữ cũng không tệ.
Sẽ không phải là tất cả đều bị Hứa Nhược Mộng dọa chạy mất chứ?
Liên tưởng đến hành động sáu năm trước của Hứa Nhược Mộng, Hứa Nhược Phi cũng không có gì bất ngờ.