Chương 234
Hứa Nhược Phi lau tay, quay lại phòng khách, cầm lấy điện thoại mà Tô Vân Nhi đưa cho, áp lên tai nghe.
Một lúc sau, cô cau mày cất điện thoại vào túi: “Tớ đến công ty một chuyến”
“Cậu tăng ca à?” Tô Vân Nhi hỏi.
Hứa Nhược Phi cũng cảm thấy rất lạ, tuy là số điện thoại di động của Lệ Đình Nam nhưng người ở đầu dây bên kia lại là Lý An.
Giọng điệu của Lý An có chút kỳ quái, chỉ bảo cô đến công †y một chuyến, nói rằng có chuyện.
Nhưng lại không nói là có chuyện gì.
Hứa Nhược Phi nhanh chóng thay một bộ quần áo thường ngày, mang giày cao gót rời khỏi căn hộ.
Một tiếng sau, cô đẩy cửa phòng làm việc của Lệ Đình Nam ra, nhìn thấy Hứa Nhược Mộng đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại, lập tức liền hiểu là có chuyện gì.
Hứa Nhược Phi liếc nhìn Hứa Nhược Mộng, sau đó thu hồi ánh mắt, bình thản nhìn người đàn ông sau bàn làm việc.
Hứa Nhược Phi lúc này nhìn thấy Lệ Đình Nam, trong lòng có chút phức tạp.
Ai có thể ngờ rằng người mà cô cứu vào một đêm mưa gió sáu năm trước thực sự lại là Lệ Đình Nam?
Sáu năm trước cô vậy mà lại động lòng với anh, bây giờ có vẻ như… vẫn rất thích anh.
Nhưng hiển nhiên, Hứa Nhược Mộng không chấp nhận cho cô một khoảng thời gian vui vẻ.
“Anna, tôi đã nói từ sớm rồi, sáng nay cô đối với tôi như thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả lại thôi”
Hứa Nhược Mộng ngước mắt lên, mất hết hứng thú ném điện thoại sang một bên, trên môi nở một nụ cười đắc ý.
“Lúc sáng cô đánh tôi, e rằng là chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy sao?”
Hứa Nhược Phi liếc xéo, bình tĩnh nhìn thoáng qua Hứa Nhược Mộng, khẽ mỉm cười rồi lập tức quay sang chỗ khác: “Tổng giám đốc Lệ à, anh nói xem, muốn tôi làm thế nào đây?”
Lý An bất lực che mặt mình lại.
Cô ấy chỉ đứng đó, cũng liền thu hút sự chú ý của người khác rồi.
Không tầm thường cũng không kiêu ngạo, giống như một cây tùng vậy.
Với ánh mắt của Lệ Đình Nam dành cho cô, đáy lòng cô cảm thấy có chút buồn cười.
Hôm nay cô mới phát hiện ra một cách nghiêm túc rằng Lệ Đình Nam chính là người đàn ông mà cô đã cứu sáu năm trước, nhưng bây giờ vì chuyện của Hứa Nhược Mộng, anh có thể sẽ sa thải mình, hoặc là…có một số hình phạt khác.
Hứa Nhược Phi vẫn khá thản nhiên, nở một nụ cười.
Cô nói: “Tổng giám đốc Lệ à, tôi biết ý đồ của anh khi gọi tôi đến đây. Sáng nay tôi đã cho vợ chưa cưới Hứa Nhược Mộng của anh một cái tát, nhưng mà tôi cho rằng việc làm đó của tôi không sai chút nào cả”
“Cô!” Hứa Nhược Mộng nhìn Hứa Nhược Phi mà khóe miệng cứng đờ, từ trên sô pha đứng thẳng lên: “Cô tát tôi một cái như vậy mà còn nói là không làm sai gì sao? Hay là để tôi cho cô một cái tát thử xem nhé?”