Chương 252
Nhưng Hứa Nhược Phi nhanh chóng phục hồi tinh thần duy trì thái độ chuyên nghiệp, bình tĩnh nói: “Xin chào, tôi là trợ lý riêng của tổng giám đốc Lệ. Tổng giám đốc Lệ sốt cao nên làm phiền anh tới tập đoàn Lệ Thị một chuyến. Cảm ơn”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia của điện thoại im lặng vài giây rồi giễu cợt.
Hứa Nhược Phi càng thêm nghi ngờ.
Với tính tình nóng nảy của Lệ Đình Nam sao có thể chịu đựng được một bác sĩ riêng quái gở như vậy chứ?
“Bác sĩ?” Hứa Nhược Phi hỏi.
Nam bác sĩ thần bí kỳ lạ kia hỏi ngược lại: “Sao tôi lại không biết bên cạnh tổng giám đốc có một nữ trợ lý nhỉ? Cô thật sự là nữ trợ lý của anh ta sao?”
Hứa Nhược Phi: “….”
Nếu như không phải Lệ Đình Nam đang sốt cao mà người đàn ông này lại là bác sĩ riêng của Lệ Đình Nam thì dựa vào tính cách nóng nảy của Hứa Nhược Phi tuyệt đối sẽ có hành động quái gở sau đó cúp điện thoại.
Hứa Nhược Phi cười như không cười: “Đúng vậy, tôi là trợ lý mới của tổng giám đốc Lệ, nếu như đã thông báo với bác sĩ vậy thì hy vọng anh sẽ đến càng sớm càng tốt”
Nói xong Hứa Nhược Phi lịch sự cúp điện thoại trước.
Cô cảm thấy nếu như tiếp tục nói nữa thì bản thân tuyệt đối sẽ bị người đàn ông này làm cho tức chết.
“Ồn ào.”
Sau khi Hứa Nhược Phi cúp điện thoại người đàn ông ở trên ghế dựa mờ mịt nặn ra một chữ trên đôi môi khô khốc.
“Tổng giám đốc Lệ anh tỉnh rồi sao?” Đôi mắt Hứa Nhược.
Phi hơi lóe lên bỏ điện thoại vào trong túi của bộ đồ vest.
Khuôn mặt của Lệ Đình Nam vẫn còn hơi đỏ.
Không chỉ có khuôn mặt mà vành tai cũng hơi ửng đỏ.
Vừa nhìn đã biết là sốt.
“Ừ…” Lệ Đình Nam cảm thấy đầu mình nặng tru.
Anh xoay người cảm thấy rất chóng mặt.
Hứa Nhược Phi kịp thời đỡ được tay anh.
“Tổng giám đốc Lệ anh cẩn thận một chút” Hứa Nhược Phi suýt nữa bị dọa sợ chết khiếp.
Không ngờ được khi Lệ Đình Nam phát sốt cũng sẽ có những hành động đáng yêu như một đứa trẻ.
Tay của anh rất nóng.
Hứa Nhược Phi vừa muốn rút tay mình về, lại người đàn ông này nắm lấy.
Hả? Đây là đang muốn làm gì?
Hứa Nhược Phi mở to mắt nhìn về hướng người đàn ông này.
“Tổng giám đốc Lệ? Nếu như anh đã đang đứng vững rồi thì…
“Dìu tôi lên giường đi”
Hứa Nhược Phi: Tổng giám đốc Lệ, anh chỉ là bị phát sốt thôi mà, lại đâu phải không thể đi đứng được. Hứa Nhược Phi thấm mắng trong lòng.
Nhưng biểu hiện bên ngoài của cô đương không dám nói như thế.
Hứa Nhược Phi mặt mang theo nụ cười nhẹ: “Dạ được ạ, tổng giám đốc Lệ”
Tay của cô vẫn luôn bị Lệ Đình Nam nắm chặt, vốn dĩ da tay mắt lạnh của cô khi được người đàn này buông lỏng ra đã trở nên nóng hầm hập rồi.
Hứa Nhược Phi không biết, tai của cô cũng tự nhiên trở nên đỏ lên.
Đôi mắt Lệ Đình Nam mệt mỏi nặng nề, tỉ mỉ lướt nhìn qua một cái, anh thích thú cười thành tiếng khi nhìn thấy đôi tai ửng đỏ của Hứa Nhược Phi.