Không không không, vì sao trong đầu cô toàn là hình bóng người đàn ông kia?
Cô vội vã lắc mạnh đầu, như muốn ném văng hình ảnh đó ra ngoài.
“Được được được, Đình Phong nhà chúng ta trưởng thành rồi! Nhưng phần thưởng hôm nay không chỉ là được mẹ thơm một cái mà còn là ra ngoài ăn bữa tiệc lớn đã lâu chúng ta chưa đi ăn nha! Tối nay hai đứa muốn ăn gì nào? Mẹ đồng ý hết!”
Hai đứa nhỏ vừa nghe nói tối nay Hứa Nhược Phi sẽ dẫn bọn họ đi ra ngoài ăn, đôi mắt to lập tức sáng lấp lánh như sao trời.
“Con muốn ăn cơm kiểu Pháp”
“Nhược Hy muốn ăn lẩu cơ!”
Hai anh em tranh nhau đáp lời.
Hứa Đình Phong nhíu nhíu mày, hỉnh cái mũi cao tỏ vẻ khinh bỉ: “Ăn lẩu làm gì chứ, mùi ghế lắm”
Hứa Nhược Hy phản bác: “Lẩu ngon lắm mà! Em hổng thèm ăn cơm Pháp đâu, bao nhiêu là quy củ, ăn mệt chết đi được, lại còn hổng có no bụng…”
Cô bé bĩu dài môi, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ôm lấy cánh tay Hứa Nhược Phi làm nũng, giọng nói ngọt ngào mềm mại: “Mẹ ơi, chúng ta đi ăn lẩu có được không ạ?”.
Hứa Nhược Phi bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm xem quanh đây có chỗ nào có nhà hàng kiểu Pháp, chỗ nào có quán lẩu.
Cô giống tính Hứa Nhược Hy, đặc biệt thích ăn lẩu, nhưng Hứa Đình Phong lại không như vậy, tính cách và sở thích đều có vẻ giống Lê Đình Nam hơn, từ khi còn bé đã bắt đầu thích ăn đồ Pháp, đồ Ý, rất ít hứng thú với mỹ thực phổ biến của nước mình.
Gene di truyền là một thứ thật đáng sợ!
Hứa Nhược Phi bĩu môi, ngón tay trượt nhanh trên màn hình điện thoại: “Bé cưng của mẹ đừng nóng ruột, để mẹ tìm thử xem. Nếu cho phép mua mang về thì chúng ta sẽ gọi một nồi lẩu đến nhà hàng kiểu Pháp để ăn, có được không nào?”
“Hả?” Hứa Nhược Hy nghe nói thế, càng trề dài mỗi ra, “Vì sao không phải gọi cơm Pháp tới tiệm lẩu ăn hả mẹ?”
Hứa Đình Phong cất giọng trong trẻo lạnh lùng: “Mẹ từng đưa chúng ta tới nhà hàng kiểu Pháp rồi, em thấy có ai mua đồ ăn mang về không? Nhà hàng kiểu Pháp đúng chuẩn là phải thưởng thức món ăn ngay trong bầu không khí của nhà hàng mới được”.
Hứa Nhược Phi đặt được một bàn trong nhà hàng kiểu Pháp đạt Michelin ba sao, sau đó lại đặt một suất lẩu hai người, yêu cầu đưa đến nhà hàng kia. Xong xuôi, cô cúi xuống nghiêm túc dặn dò hai bé cưng nhà mình: “Được rồi! Hiện tại hai con mau chóng đi thay đồ, lau sạch cả vết son lúc nãy mẹ mới đánh dấu trên mặt đi nữa nhé.”
Nhà hàng Michelin mà Hứa Nhược Phi đặt chỗ là một nơi khá nổi tiếng của Lâm Xuyên.
Giá cả phân chia dòng khách, cho nên tới nơi này dùng cơm chỉ lác đác vài người.
Vóc người Hứa Nhược Phi cao gầy, gương mặt trái xoan xinh đẹp bị chiếc kính râm màu đen to bản che đi một nửa, những người phục vụ trong nhà hàng đều tò mò nhìn về phía cô một cái.
Một người đẹp quyến rũ mang theo hai đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu, ai mà không thích?
Cô bé con ngọt ngào xinh xắn, cười lên một cái khiến cho người ta thoải mái tâm tình.
Cậu bé thoạt trông tuấn tú nhưng hơi lạnh nhạt xa cách, trông như một ông cụ non.
Hứa Nhược Phi tháo kính xuống, đặt lên bàn, để lộ đôi mắt trong suốt thanh thuần, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, nhẹ giọng gọi người phục vụ tới.
Đúng lúc này, Lý An cũng đi vào nhà hàng.
Hôm nay, tập đoàn Lệ Thị có một cuộc họp bất ngờ do Lê Đình Nam đích thân chủ trì.
Thường ngày anh thích nhất là nhà hàng Michelin kiểu Pháp này, cho nên đã dặn Lý An tới đặt cơm đưa đến phòng làm việc cho anh.
Lý An liếc mắt nhìn, lập tức thấy được Hứa Nhược Phi, bởi ngoại hình của cô quá nổi bật.
Giây phút đầu tiên, cậu ta cả kinh, ngay sau đó liền nhớ ra, Lệ Đình Nam từng nói trợ lý An là chuyên gia điều chế nước hoa hàng đầu của thế giới.
Nếu đã là chuyên gia điều chế nước hoa nổi tiếng thế giới, thu nhập cực cao thì đến nhà hàng Michelin ba sao dùng cơm cũng là điều bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nhưng khi Lý An nghe thấy đứa nhỏ ngồi bên Hứa Nhược Phi gọi cô là “mẹ”, nỗi khiếp sợ trên mặt cậu ta đã không thể nào che dấu nổi.
Việc này…
Trợ lý An đã có con rồi mà còn muốn theo đuổi tổng giám đốc Lệ ư!
Thế này thì đúng là quá điên cuồng rồi!
Lý An thậm chí không biết mình đã trở lại tập đoàn Lệ Thị bằng cách nào, bởi vì suốt thời gian đó, cậu chàng luôn bị vây trong nỗi khiếp sợ khi biết trợ lý An đã có con.
Đưa phần cơm Pháp vào trong phòng làm việc cho Lê Đình Nam, một Lý An trước nay luôn bình tĩnh trước mọi việc lại thất thần.
Lệ Đình Nam hơi nhíu mày, lơ đãng hỏi: “Sao thế, có chuyện gì thì nói thẳng, đừng có quanh co.”
“Không có gì thưa tổng giám đốc, vừa rồi tôi hơi thiếu tập trung, vô cùng xin lỗi anh!” Lý An tỉnh táo lại, quẳng hình ảnh vừa nhìn thấy ở nhà hoàng Michelin kia ra khỏi đầu.
Nếu cậu ta dám nói cho tổng giám đốc Lệ rằng vị trợ lý An từng có suy nghĩ xa xôi với anh lại là người đã có con cái thì…
Thôi thôi, hình ảnh quá đẹp, cậu ta không dám tưởng tượng tiếp.
Màn đêm buông xuống, Lệ Đình Nam một mình rời khỏi tập đoàn Lệ Thị, lái chiếc xe Maybach màu đen yêu thích phóng về phía biệt thự nhà mình.
Hứa Nhược Mộng đã gọi cho anh vô số cuộc chỉ để giục anh về nhà.
Hiện tại dường như cô ta đã thực sự đặt mình vào vị trí vợ anh để quản nọ quản kia rồi.
Gương mặt tuấn tú của Lệ Đình Nam thoáng hiện một tia căm ghét, thò tay tắt nguồn di động, ném ra một bên, chiếc điện thoại màu đen rơi xuống cạnh ghế lái.
Về đến biệt thự, Lệ Đình Nam cởi áo vest, đưa cho quản gia, ngay khi anh nhấc chân định đi vào phòng sách, quản gia bỗng do dự gọi với theo.
“Thưa cậu, hôm nay cô Hửa đợi cậu ở nhà cả ngày, còn tự tay làm một bữa cơm thịnh soạn cho cậu. Cậu về trễ như thế, có cần phải qua phòng cô Hứa.”
Quản gia còn chưa nói xong, Lệ Đình Nam đã quay đầu liếc nhìn, ánh mắt lạnh bằng cắt đứt lời ông ta.
Lệ Đình Nam quét mắt nhìn về phía ông ta, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương: “Chuyện của tôi, khi nào thì đến lượt ông quản?”
Quản gia vội cúi đầu thưa: “Xin lỗi cậu, tôi nhiều chuyện rồi ạ”.
Đến khi quản gia ngẩng đầu lên, Lê Đình Nam đã rời đi từ bao giờ, bóng anh hướng thẳng về phía phòng sách.
Cô giúp việc chứng kiến toàn bộ câu chuyện, bèn len lén thuật lại cho Hứa Nhược Mộng.
Con người dịu dàng như nước của Hứa Nhược Mộng chợt lóe lên một tia sáng lạnh.
Hôm nay vẫn như vậy! Hôm nay Lê Đình Nam vẫn không thèm nhìn vào những nỗ lực của mình! Vì sao?
Hứa Nhược Mộng hậm hực cắn môi, đầu móng tay sơn hồng nhạt cắm sâu vào lòng bàn tay.
Phải mau chóng bắt Anna điều chế ra thứ nước hoa ấy mới được, cô ta không đợi nổi nữa rồi! Nếu còn phải chờ thêm nữa, nhỡ đâu có một ngày Lê Đình Nam đuổi cô ta ra khỏi biệt thự thì
sao!
Hứa Nhược Mộng điều chỉnh lại tâm tình của mình rồi lấy ra một chiếc nhẫn khảm kim cương từ trong hộp đồ trang sức, đưa cho cô giúp việc kia.
“Về sau cứ thế”
Cô giúp việc kia mừng rỡ nhận chiếc nhẫn, bỏ vào túi: “Xin cô Hứa cứ yên tâm, mọi chuyện của cậu Thịnh, chỉ cần tôi biết thì nhất định sẽ báo lại với cô ngay.”
Hứa Nhược Mộng dịu dàng “Ừ” một tiếng, lại biến trở về thành cô con gái cao quý nhà họ Hứa như trước.
Cô ta lấy ra lọ nước hoa mà Hứa Nhược Phi bỏ lại, xịt nhẹ lên cổ tay một chút rồi xoa nhẹ.
Sau đó, cô ta đứng lên, lấy một chiếc áo choàng từ trong tủ quần áo, khoác lên người, sai người giúp việc hâm nóng một cốc sữa, cô ta bưng đến cho Lệ Đình Nam.
Hứa Nhược Mộng gõ cửa phòng sạch, không ai đáp lời.
Trong phòng sách vẫn sáng đèn, chỉ e Lê Đình Nam chẳng buồn ngó ngàng đến cô ta.
Hứa Nhược Mộng hổn hển thở, sau đó cô ta tự tay đẩy cửa phòng sách ra: “Đình Nam, anh về trễ thế này, em sợ anh không được nghỉ ngơi tốt nên bảo người giúp việc hâm nóng một cốc sữa cho anh, anh uống chút đi cho ẩm người”
Không đợi Lê Đình Nam đáp lại, Hứa Nhược Mộng đã đặt ly thủy tinh lên bàn.
“Anh làm việc xong thì nhớ bảo người giúp việc tới phòng em gọi một tiếng, em qua ngủ cùng anh.”
Ánh mắt Hứa Nhược Mộng dịu dàng đáng thương, khiến người ta mềm lòng, nếu đổi thành người đàn ông khác nhìn thấy cô ta như vậy, chỉ e đã sớm quỳ xuống dưới chân cô ta rồi.
Lệ Đình Nam lạnh lẽo quét mắt nhìn cô ta một cái.
Một hương thơm nhàn nhạt khiến anh bình tâm đang chầm chậm khuếch tán vào hệ thần kinh của anh.
Lệ Đình Nam cau mày, ngày trước, bởi mùi hương này nên anh mới nhận định Hứa Nhược Mộng là người đã cứu mình.
Nhưng bây giờ vì sao anh lại cảm thấy mùi hương ấy có chỗ nào đó khác biệt với mùi hương trong kí ức của anh?