Chương 127
Đôi mắt đen của Lệ Đình Nam hơi dịu xuống, ánh áng ngừng ở nơi tay đang nắm thành nắm đấm của Hứa Nhược Phi, hơi nhướng mày.
Mới thể này thôi đã sợ hãi, bình thường còn dám đối chọi với anh?
Đối với hành vi luôn muốn tẩm ngẩm tầm ngầm mà quật chết voi nhưng lại không dám làm của Hứa Nhược Phi, khóe môi của Lệ Đình Nam nhếch thành một nụ cười.
“Anna, cô thông minh lắm, nhưng cô đã nghĩ ra cách giải quyết đám người ngoài cửa kia chưa?” Lệ Đình Nam cảm thấy hứng thú, cố ý tiến lên nói ghé vào tai Hứa Nhược Phi, dán sát vào vành tai cô, hệt như đang nói lời nỉ non thủ thỉ của nhân tình.
Gằn từng tiếng.
“Cô cần tạo uy tín, đây là mệnh lệnh”
Giọng nói trầm thấp mà quyến rũ, khuếch qua vành tai của Hứa Nhược Phi cùng với hơi thở ấm nóng.
Lòng của cô bấc giác đập nhanh thình thịch lên.
Lỗ tai cũng không tự kìm được mà đỏ ửng.
Dù là cô có hai con trai rồi, nhưng cô chưa từng yêu đương với ai cả.
Càng đừng nói là từng có hành vi nào thân mật với đàn ông, trừ cái đêm đó ra.
Lệ Đình Nam nhíu mày lại, môi mỏng cố ý để lại một vết cắn ở vành tai của cô gái.
Hứa Nhược Phi sợ đến mức lui lại liên tục, đẩy thẳng anh ra ngoài.
“Sếp sếp sếp sếp Lệ, tôi, tôi nói với anh rồi. Tôi là một trợ lý rất đứng đắn!”
Lệ Đình Nam bị đẩy ra cũng không giận dữ.
Mùi hương tự nhiên trên người người con gái như còn quanh quẩn ở bên cạnh anh.
Bây giờ anh cũng không vội, anh vẫn còn thời gian để dây dưa với cô.
Lệ Đình Nam nhếch môi lên, tâm trạng vô cùng tốt, nói đầy tình cảm: “Không ai cấm cô làm chuyện không đứng đắn cả”
Hắn đè nhỏ tiếng nói, giọng còn hơi khàn khàn.
Quyến rũ khủng khiếp.
Hứa Nhược Phi cố gắng đè nén nhịp tim đang đập quá nhanh của mình, hai má có hơi nhiễm đỏ.
‘Vành tai cô vô cùng mẫn cảm. Chỉ cần có ai đó thổi một cái ở bên cạnh, thắt lưng sẽ lập tức mềm xuống.
Ban nãy lúc bị Lệ Đình Nam cắn nhẹ một cái, suýt nữa là cô đã ngã thẳng xuống sô pha.
“Vậy anh cũng đừng có cắn tôi!” Hứa Nhược Phi kiên trì nói: “Sếp Lệ à, anh làm như thế thì tôi sẽ cho là anh có ý với mình đấy! Đến lúc đó, nếu tôi có suy nghĩ gì không an phận, tất cả trách nhiệm là thuộc về anh!”
“Lần đầu tiên gặp mặt là ai hôn tôi trước?”
Lệ Đình Nam không vội không rối, hứng thú tựa người vào trên sô pha.
Hai chon thon dài tao nhã vắt ngang, tay trắng đẹp phủ lên trên đầu gối, kiên nhẫn chờ đợi chính con mồi của mình cắn câu.
Hứa Nhược Phi ngậm chặt miệng lại, không nói tiếng nào.
Hình như là cô đã hôn Lệ Đình Nam…
Lệ Đình Nam thấy Hứa Nhược Phi không nói lời nào, cười nhạt một tiếng, quăng lại một câu: “Cô có thể có suy nghĩ không an phận với tôi, xem xem cô có thể làm đến mức nào”
Hứa Nhược Phi chớp mắt mấy cái, không biết làm sao.
Người con gái thông minh, bình thường có thể ứng phó bất cứ trường hợp nào, lúc này lại có hơi há hốc.
Những lời này của Lệ Đình Nam là có ý gì?
Cái gì mà nói cô có thể có suy nghĩ không an phận với anh ta?