Chương 253
Anh thong thả từ tốn cởi áo vest tây âu ra, đưa cho Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi giật mình, ý thức được nhận lấy.
“Tổng giám đốc Lệ, tôi vừa rồi đã gọi cho bác sĩ riêng của anh rồi, anh ta chút nữa sẽ qua đây”
Lệ Đình Nam khẽ gật đầu, biểu cảm bên mặt không có bất cứ thay đổi gì.
Anh đưa những ngón tay thon dài từ từ cởi cà vạt ra, đặt lên đầu giường.
Sau đó, ngón tay trắng nõn nà của anh gỡ một nút áo sơ mị, làn da trắng lộ ra một góc nhỏ.
Hứa Nhược Phi ý thức được dời tâm nhìn đi.
Vẻ quyến rũ đầy nam tính của Lệ Đình Nam đang phát sốt tỏa ra khiến trái tìm cô tăng nhịp.
“Không phải cô xin nghĩ phép ư?” Lệ Đình Nam tựa đầu lên giường, cấm lấy máy tính bảng trên đầu tủ giường mở ra, giờ anh lại còn đang xem tình hinh xu hướng cổ phiếu của công ty.
Hứa Nhược Phi mới nhớ ra hôm nay đáng lẻ cô xin nghĩ phép để đi tiễn Tô Vân Nhi.
“Tổng giám đốc Lệ, bộ dạng anh như thế này sao tôi có thể bỏ đi được chứ, trợ lý Lý cũng không ở đây, trước khi bác sĩ riêng của anh đến, lỡ như anh ngất xỉu thì làm sao? Trong văn phòng không có một tôi thứ hai đâu” Hứa Nhược Phi nói xong, cầm lấy điện thoại, gửi một tin nhắn wechat cho Tô Vân Nhi.
“Vân Nhi, công ty đột nhiên có việc, không thể đi tiễn cậu được rồi”
Gửi đi.
Lệ Đình Nam liếc xéo cô một cái, uống một hớp nước ấm, không nói gì nữa.
Gần đây anh thật sự quá mệt mỏi.
Nhưng khi nấy tiếng Anna gọi tên anh, âm thanh đó càng nghe anh càng thấy quen thuộc.
Giống như sáu năm trước từng có người dùng giọng điệu như thế nói chuyện bên tai anh qua vậy.
Lệ Đình Nam rủ mí mắt xuống, mang những suy nghĩ đó vứt ra sau đầu, tập trung sự chú ý lên máy tính bảng.
Hứa Nhược Phi đi đến phòng tắm pha một thao nước lạnh, sau khi thấm ướt khăn long, liền đưa cho Lệ Đình Nam.
“Tổng giám đốc Lệ, trong văn phòng không có túi đá, dùng tạm cái này đi”
Bàn tay mát lạnh của phụ nữ, đặt lên trán đang nóng hầm hập của người đàn ông.
Bỗng nhiên, bàn tay nóng hầm hập bắt lấy cổ tay của cô.
Sức rất mạnh, khiến cho Hứa Nhược Phi hoàn toàn không cách nào thoát ra được.
“Tổng giám đốc Lệ, anh đây là…2”
“Cho tôi nghỉ ngơi chút.”
Giọng nói của Lệ Đình Nam đờ đẫn pha chút u ám khiến cho Hứa Nhược Phi có chút sợ hãi và cảm xúc khó hiểu.
Tay của Hứa Nhược Phi rất mát, xoa dịu đi mấy phần cơn nhức đầu đang nóng muốn nổ tung ở trán của Lệ Đình Nam.
Hứa Nhược Phi ấp úng một hồi.
“Dạ… Được.
Khi người đàn này nắm lấy tay cô, cửa của phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra.
“Chậc, nghe nói cậu phát sốt rồi?”