Chương 212
Những vết hẳn rõ nét của lòng bàn tay rõ hiện lên trên khuôn mặt trắng như tuyết và thanh tú của cô ta, đỏ rực lên.
Đầu óc của Hứa Nhược Mộng trở nên trống rỗng, cô có chút bối rối, nhất thời không phản ứng kịp.
Cô ta dùng một tay che mặt mình, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chăm vào người phụ nữ đứng trước mắt mình.
Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám đối xử với cô ta như thế này.
Chưa nói tới bố Hứa và Hứa phu nhân, ngay cả những khi biết được cô ta là cô cả nhà họ Hứa, còn không phải hận không thể ngay lập tức nịnh nọt cô ta hay sao!
Lần đầu tiên Hứa Nhược Mộng bị đánh, hai mắt của cô ta nhanh chóng đỏ lên.
Hứa Nhược Phi không nói lời nào, thản nhiên nhìn người phụ nữ đang cố làm ra vẻ mỏng manh ở trước mặt mình.
Một đôi con người màu đen tràn ngập ý lạnh.
Tô Vân Nhi trái lại hoàn toàn chẳng hề sợ hãi, có cô ở đây thì đừng ai nghĩ tới việc ức hiếp bạn tốt của cô.
Nếu Hứa Nhược Phi đã dám dùng lời nói để làm nhục mặt Hứa Nhược Phi thì cũng nên chuẩn bị tốt tinh thần để bị đánh.
Ai kêu mồm miệng cô ta đê tiện cơ chứ?
“Anna… bố mẹ của tôi còn chưa bao giờ đánh tôt, vậy mà cô lại dám, cô lại dám…”
Hứa Nhược Mộng quay lại, ngón tay run rẩy chỉ về phía Hứa Nhược Phi ở trước mắt.
Sự đau đớn trên gương mặt nhắc nhở cô ta rằng vừa rồi mình đã phải chịu bao nhiêu nhục nhã.
Hứa Nhược Mộng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa đánh mình.
nào cũng làm chuyện mờ ám của chỗ nhà họ Hứa.
Ở Lâm Xuyên, hiện giờ thế lực duy nhất có thể hoàn toàn bảo vệ cô chính là Lệ Thị. Thế nhưng Lệ Đình Nam là con người sâu xa khó lường, bây giờ anh giữ cô ở bên mình, thứ nhất là do cô có thể giải quyết được chứng mất ngủ của anh, thứ hai là do bí mật của cô vẫn chưa bị phơi bày có thể thu hút anh.
Một khi bí mật của cô bị vạch trần trước mặt Lệ Đình Nam, và anh đã có phương pháp mới để điều trị chứng mất ngủ.
Hứa Nhược Phi không dám tưởng tượng ra số phận của mình sẽ như thế nào.
Vừa nãy quả thực không nên quá xúc động như vậy.
Hứa Nhược Phi vô cùng hối hận, việc đã đến nước này cũng không thể xoay chuyển được nữa, cô liếc nhìn Tô Vân Nhỉ, giọng nói không lớn: “Hoàn thành hóa đơn rồi thì chúng ra đi thôi”
Hứa Nhược Phi vừa nói xong liền cảm nhận được cử động của người phụ nữ ở sau lưng, cô quay người lại, bắt lấy chính xác cổ tay mảnh khảnh của Hứa Nhược Mộng.
“Cô mau bỏ tôi ra!” Hứa Nhược Mộng hét lớn.