• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nạp Lan Trấn Thiên liền thắc mắc:

- Chẳng lẽ yêu quái kia không làm gì nội đan của ngươi?

Bạch Cơ lắc đầu:

- Nội đan của ta vô tình rơi vào một nơi bí mật. Lại có thuật hoá thành bộ dáng sỏi đá bình thường, thu liễm khí tức, nên không bị ai phát hiện. Ta vẫn còn cảm ứng được, nội đan của ta đang hoàn hảo không xảy ra vấn đề gì.

- Vậy được. Ta đồng ý!

Nạp Lan Trấn Thiên không chút dự đáp.

Bạch Cơ kinh ngạc:

- Ngươi đồng ý nhanh như vậy?

Nạp Lan Trấn Thiên nắm nắm cái đuôi hồ ly trắng tuyết mượt mà khẽ vuốt:

- Ngươi và ta quen nhau không lâu. Nhưng ta biết ngươi không phải là một hồ ly xấu. Chúng ta là bằng hữu, giúp chút chuyện này là bình thường. Có điều, ngươi phải nói cho ta tu vi trước kia của ngươi là gì.

Bạch Cơ thu cái đuôi trong bàn tay càn rỡ kia lại, giận dữ:

- Giữa nam nữ cần có khoảng cách, ngươi không được chạm vào đuôi ta. Còn tu vi ta lúc trước ở cảnh giới nào, nói ra sợ hù chết ngươi.

Nạp Lan Trấn Thiên cười tươi, tò mò:

- Tốt tốt, ta không chạm. Tu vi ngươi vốn ở cảnh giới nào?

Bạch Cơ hơi lưỡng lự, sau đó trả lời:

- Kết Pháp Kỳ.



Nạp Lan Trấn Thiên giơ hai tay nhún nhún vai:

- Ta còn tưởng là Nguyên Thần, Thiên Cương. Nguyên lai chỉ là Kết Pháp Kỳ. Bất quá, như vậy tạm đủ để giúp ta tu luyện.

Hắn cũng không nghi ngờ Bạch Cơ nói giỡn những chuyện này.

Nhìn vẻ mặt "miễn cưỡng chấp nhận của hắn", Bạch Cơ giận không có chỗ phát tiết, phụng phịu quay lưng khập khiễng rời đi thạch thất.

Nạp Lan Trấn Thiên lấy ra một xâu kẹo hồ lô:

- Ai, kẹo hồ lô ngào đường tối hôm qua trộm được rất nhiều...

Bước chân của Bạch Cơ dừng lại.

Hừ, tạm tha cho hắn vậy. Dù gì mình cũng phải giúp hắn tu luyện.

Nhất định không phải do xâu kẹo hồ lô ngào đường ngọt ngào kia.

Một lúc sau, Nạp Lan Trấn Thiên đang ngồi xếp chân tay bắt quyết. Đối diện hắn Bạch Cơ vừa ăn kẹo hồ lô, vừa đang không ngừng chỉ dẫn:

- Tư thế này không đúng, toàn thân sẽ không thoải mái. Nhập tâm sẽ không dễ dàng.

- Ngươi cần phải hô hấp thật đều, khí vận chuyển mới thông suốt tuần tự không loạn.

- Thời điểm vận năng lực đến huyệt vị này, ngươi cần chậm lại một khắc.

- Um, thật ngon...

...

Có người chỉ dẫn bên cạnh, Nạp Lan Trấn Thiên tu luyện dễ dàng hơn không ít. Nhiều điểm hắn cảm thấy vô pháp lý giải, đối phương lại chỉ cần nói một câu liền có thể giúp hắn thông suốt.



Nội tâm Nạp Lan Trấn Thiên thầm kinh hãi. Không hổ danh là cường giả Kết Pháp Kỳ, đạo pháp cao thâm sâu không thể lường.

Chợt Nạp Lan Trấn Thiên nghĩ tới cái gì đó, dừng lại tu luyện hỏi:

- Bạch Cơ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

Phần lớn pháp sĩ Kết Pháp Kỳ đều là những lão quái vật mấy trăm tuổi, trẻ nhất cũng phải trên một trăm tuổi.

Sắc mặt Bạch Cơ không vui, từ chối trả lời:

- Không nói. Đến thời điểm tu vi ngươi đại thành, ta sẽ nói cho ngươi.

Nạp Lan Trấn Thiên chỉ thuận miệng hỏi, gật đầu không để ý:

- Tạm dừng tu luyện, ngươi đợi ta một chút.

Sau đó hắn vận pháp lực, há miệng, tức thì một quả cầu màu vàng kim từ trong miệng bay ra.

Đây là quả cầu pháp khí chứa công pháp bí mật mà phụ thân hắn để hắn nuốt vào. Phải có pháp lực mới có thể lấy ra. Hôm qua lần đầu trở thành pháp sĩ có pháp lực lại quên mất. Hôm nay mới nhớ đến.

Bạch Cơ tới gần, khẽ ồ lên một tiếng:

- Quả cầu này vậy mà lại là một cái pháp khí trữ vật. Trữ vật trạc mang bộ dáng này, rất hiếm có a.

- Xác thực rất hiếm.

Nạp Lan Trấn Thiên gật đầu đồng tình. Trữ vật trạc bình thường chỉ có dạng túi, cái này lại có dạng cầu kim loại, xác thực rất hiếm.

Túi trữ vật là một loại pháp khí chứa đồ, bên trong tự mở không gian riêng. Không gian càng rộng thì giá càng đắt.

Thời điểm hắn còn ở Nạp Lan gia, cũng có một túi trữ vật riêng. Nhưng sau này khi hắn chết, đã bị người Nạp Lan gia lấy xuống thân thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang