Diệp Hiên nghe vậy không kìm được nổi giận chỉ tay vào mặt Cái A Lý hét lớn:
- Cậu dám vô lễ với tôi như thế? Nếu Vô Triệt biết được, chắc chắn sẽ không tha cho cậu.
Cái A Lý cười khẩy:
- Ca ca? Chính ca ca điều ta đến đây, những điều bọn ta đang làm Vô Triệt ca ca đều biết.
Diệp Hiên hoa dung thất sắc, ngữ khí run run, lắc đầu không tin:
- Không thể nào...
Cái A Lý tiếp tục nói:
- Cô nghĩ cô xứng với ca ca sao? Cô đã để Mạc Vỹ nhúng chàm. Thân thể dơ bẩn của cô mà muốn bước vào nhà họ Cái? Mơ tưởng!
Diệp Hiên nghe vậy vội vàng giải thích:
- Điều này không đúng. Thật bất công. Cái Vô Triệt sẽ không đối xử với tôi như vậy. Tôi tiếp cận Mạc Vỹ cũng chỉ để giúp công ty Vô Triệt phát triển. Thậm chí nếu không có tôi, phỏng chừng công ty vô triệt đã bị phá sản từ lâu. Mạc Vỹ cũng đã rất quân tử, vì tôi chưa muốn, nên chưa bao giờ vượt qua giới hạn cuối cùng.
Cái A Lý không quan tâm:
- Cô thích nghĩ gì thì nghĩ. Ngày hôm nay bọn tôi đến đây để xử lý cô, bịt kín mọi sơ hở, phòng ngừa sau này cảnh sát điều tra phát hiện ra điều gì bất thường. Từ khi cô bước vào chuyện này, đã định sẵn cái chết rồi.
Cái A Lý vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của Diệp Hiên. Cảm giác nắm sinh tử của người khác trong tay thật sảng khoái. Nhưng điều làm hắn bất ngờ là, vẻ mặt Diệp Hiên không chút sợ hãi.
Lúc này vẻ mặt nàng như người vô hồn, cất giọng lạnh lẽo hỏi lại lần nữa:
- Đây thực sự là ý định của Cái Vô Triệt?
Cái A Lý nhíu nhíu mày. Thái độ của Diệp Hiên thay đổi rất nhanh khiến hắn có chút giật mình. Nghe Diệp Hiên hỏi, hắn gật đầu đáp:
- Đúng. Đó là sự thật. Được rồi, giờ cô đã biết tất cả, cũng không đến nỗi làm con ma hồ đồ. Lúc này nên lên đường được rồi.
Cái A Lý vừa nói vừa cười độc ác, vặn vặn cổ tay chuẩn bị tiến tới. Diệp Hiên liền ra hiệu dừng lại:
- Tôi có thể gọi cho Cái Vô Triệt một lần nữa được chứ?
Cái A Lý thấy Diệp Hiên có vẻ không tin thì bực bội, phất tay:
- Cứ tự nhiên.
Người dù sao cũng sẽ chết. Giết lúc này hay vài phút nữa giết cũng như nhau. Ta là người tốt, nên thành toàn ước nguyện cuối cùng của người ta.
Ai... người tốt như ta sau này chắc chắn lên thiên đường.
Diệp Hiên nhanh chóng gọi cho Cái Vô Triệt. Thực sự nàng không tin những chuyện đang xảy ra. Cách đây không lâu trước khi giết Mạc Vỹ, Cái Vô Triệt còn cùng nàng nói chuyện rất vui vẻ, còn hứa hẹn đủ thứ.
Đúng, nhất định là Cái A Lý nói dối, nhất định...
Có điều, chút niềm tin mong manh của Diệp Hiên liền vỡ tan tành khi nghe lời của Cái Vô Triệt:
- Diệp Hiên, chung quy cũng là số phận. Nếu em yêu anh, thì hãy giúp anh cho trót.
Nghe được âm thanh quen thuộc nhưng vô cùng xa lạ, tàn nhẫn này, tâm chí của Diệp Hiên như sụp đổ. Đến lúc này nàng mới hiểu cảm giác của Mạc Vỹ khi bị phản bội là như thế nào.
- Ai ui, sao của anh bỗng dưng lớn thêm thế?
Bên trong điện thoại bất ngờ vang lên âm thanh nũng nịu của một cô gái trẻ.
- Tiếp tục đi nha, sao lại dừng rồi?
Âm thanh bất mãn của Cái Vô Triệt vang lên đáp lại.
Diệp Hiên không còn để ý đến những âm thanh ấy, nàng hạ smartphone xuống. Vẻ mặt thất thần, nội tâm tràn đầy một mảnh tang thương.
Cái A Lý hừ lạnh:
- Bây giờ tin rồi chứ gì? Ngoan ngoãn đi thôi, dù sao hôm nay cô không thể nào thoát chết.
Diệp Hiên không nói gì, lặng lẽ đứng đấy, vẻ mặt phó mặc cho số phần.
Một tên cảnh sát đứng bên cạnh Cái A Lý vội nói:
- Đại ca, nhan sắc mỹ nhân này đúng là cực phẩm, sao chúng ta không tiền hiếp hậu sát?
Hai mắt Cái A Lý sáng lên:
- Đúng nha, cái tên đầu đất nhà ngươi, sao hôm nay thông minh đột xuất như vậy? Được! Chậm trễ chút cũng không sao.
Diệp Hiên nghe vậy hoảng hốt, nàng tuy đã không còn chút ý niệm thiết tha với sự sống, nhưng thà bị chết chứ không muốn trở thành công cụ cho bọn chúng chơi đùa dày vò.
Ý nàng đã quyết, khẽ thở dài một hơi, liền từ trên tầng thượng nhảy xuống phía dưới.
Đám người Cái A Lý muốn ngăn cản mà không kịp. Vị trí nàng đứng gần lan can tầng thượng, lại không nói lời nào mà bất ngờ nhảy xuống.
Bọn chúng vội đến bên lam can nhìn xuống, thân thể Diệp Hiên đã nằm cạnh xác Mạc Vỹ, toàn thân ngập trong một vũng máu tanh.
- Cậu dám vô lễ với tôi như thế? Nếu Vô Triệt biết được, chắc chắn sẽ không tha cho cậu.
Cái A Lý cười khẩy:
- Ca ca? Chính ca ca điều ta đến đây, những điều bọn ta đang làm Vô Triệt ca ca đều biết.
Diệp Hiên hoa dung thất sắc, ngữ khí run run, lắc đầu không tin:
- Không thể nào...
Cái A Lý tiếp tục nói:
- Cô nghĩ cô xứng với ca ca sao? Cô đã để Mạc Vỹ nhúng chàm. Thân thể dơ bẩn của cô mà muốn bước vào nhà họ Cái? Mơ tưởng!
Diệp Hiên nghe vậy vội vàng giải thích:
- Điều này không đúng. Thật bất công. Cái Vô Triệt sẽ không đối xử với tôi như vậy. Tôi tiếp cận Mạc Vỹ cũng chỉ để giúp công ty Vô Triệt phát triển. Thậm chí nếu không có tôi, phỏng chừng công ty vô triệt đã bị phá sản từ lâu. Mạc Vỹ cũng đã rất quân tử, vì tôi chưa muốn, nên chưa bao giờ vượt qua giới hạn cuối cùng.
Cái A Lý không quan tâm:
- Cô thích nghĩ gì thì nghĩ. Ngày hôm nay bọn tôi đến đây để xử lý cô, bịt kín mọi sơ hở, phòng ngừa sau này cảnh sát điều tra phát hiện ra điều gì bất thường. Từ khi cô bước vào chuyện này, đã định sẵn cái chết rồi.
Cái A Lý vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của Diệp Hiên. Cảm giác nắm sinh tử của người khác trong tay thật sảng khoái. Nhưng điều làm hắn bất ngờ là, vẻ mặt Diệp Hiên không chút sợ hãi.
Lúc này vẻ mặt nàng như người vô hồn, cất giọng lạnh lẽo hỏi lại lần nữa:
- Đây thực sự là ý định của Cái Vô Triệt?
Cái A Lý nhíu nhíu mày. Thái độ của Diệp Hiên thay đổi rất nhanh khiến hắn có chút giật mình. Nghe Diệp Hiên hỏi, hắn gật đầu đáp:
- Đúng. Đó là sự thật. Được rồi, giờ cô đã biết tất cả, cũng không đến nỗi làm con ma hồ đồ. Lúc này nên lên đường được rồi.
Cái A Lý vừa nói vừa cười độc ác, vặn vặn cổ tay chuẩn bị tiến tới. Diệp Hiên liền ra hiệu dừng lại:
- Tôi có thể gọi cho Cái Vô Triệt một lần nữa được chứ?
Cái A Lý thấy Diệp Hiên có vẻ không tin thì bực bội, phất tay:
- Cứ tự nhiên.
Người dù sao cũng sẽ chết. Giết lúc này hay vài phút nữa giết cũng như nhau. Ta là người tốt, nên thành toàn ước nguyện cuối cùng của người ta.
Ai... người tốt như ta sau này chắc chắn lên thiên đường.
Diệp Hiên nhanh chóng gọi cho Cái Vô Triệt. Thực sự nàng không tin những chuyện đang xảy ra. Cách đây không lâu trước khi giết Mạc Vỹ, Cái Vô Triệt còn cùng nàng nói chuyện rất vui vẻ, còn hứa hẹn đủ thứ.
Đúng, nhất định là Cái A Lý nói dối, nhất định...
Có điều, chút niềm tin mong manh của Diệp Hiên liền vỡ tan tành khi nghe lời của Cái Vô Triệt:
- Diệp Hiên, chung quy cũng là số phận. Nếu em yêu anh, thì hãy giúp anh cho trót.
Nghe được âm thanh quen thuộc nhưng vô cùng xa lạ, tàn nhẫn này, tâm chí của Diệp Hiên như sụp đổ. Đến lúc này nàng mới hiểu cảm giác của Mạc Vỹ khi bị phản bội là như thế nào.
- Ai ui, sao của anh bỗng dưng lớn thêm thế?
Bên trong điện thoại bất ngờ vang lên âm thanh nũng nịu của một cô gái trẻ.
- Tiếp tục đi nha, sao lại dừng rồi?
Âm thanh bất mãn của Cái Vô Triệt vang lên đáp lại.
Diệp Hiên không còn để ý đến những âm thanh ấy, nàng hạ smartphone xuống. Vẻ mặt thất thần, nội tâm tràn đầy một mảnh tang thương.
Cái A Lý hừ lạnh:
- Bây giờ tin rồi chứ gì? Ngoan ngoãn đi thôi, dù sao hôm nay cô không thể nào thoát chết.
Diệp Hiên không nói gì, lặng lẽ đứng đấy, vẻ mặt phó mặc cho số phần.
Một tên cảnh sát đứng bên cạnh Cái A Lý vội nói:
- Đại ca, nhan sắc mỹ nhân này đúng là cực phẩm, sao chúng ta không tiền hiếp hậu sát?
Hai mắt Cái A Lý sáng lên:
- Đúng nha, cái tên đầu đất nhà ngươi, sao hôm nay thông minh đột xuất như vậy? Được! Chậm trễ chút cũng không sao.
Diệp Hiên nghe vậy hoảng hốt, nàng tuy đã không còn chút ý niệm thiết tha với sự sống, nhưng thà bị chết chứ không muốn trở thành công cụ cho bọn chúng chơi đùa dày vò.
Ý nàng đã quyết, khẽ thở dài một hơi, liền từ trên tầng thượng nhảy xuống phía dưới.
Đám người Cái A Lý muốn ngăn cản mà không kịp. Vị trí nàng đứng gần lan can tầng thượng, lại không nói lời nào mà bất ngờ nhảy xuống.
Bọn chúng vội đến bên lam can nhìn xuống, thân thể Diệp Hiên đã nằm cạnh xác Mạc Vỹ, toàn thân ngập trong một vũng máu tanh.