• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con mẹ hắn! Ta đây gặp ma!

Nạp Lan Du nhìn quan tài rung bần bật, thần hồn nát tính, liền vội vã chạy ra ngoài tìm cha. Do quá hấp tấp, chạy ra đến cửa thì bị té ngã, mũi va đập cùng thổ địa chảy máu ào ào.

Có điều, hắn không để ý chút nào. Vội bò lồm cồm dậy chạy ra ngoài.

Nạp Lan Tính cùng Nạp Lan Đồng sau khi rời khỏi từ đường, mặt ủ mày chau buồn rầu vừa đi vừa hàn huyên với nhau. Phía sau là Nạp Lan Tra lẽo đẽo đi theo, vẻ mặt tang thương. Bất quá, nội tâm bọn hắn thì vui như mở hội.

Chợt một âm thanh quen thuộc từ phía sau vang lên:

- Phụ thân, phụ thân, chờ ta!

Nạp Lan Tính quay đầu lại, thì thấy nhi tử hắn Nạp Lan Du đang thở hổn hển chạy tới, mũi còn đang... chảy đầy máu, y phục lôi thôi. Bộ dáng thảm hại vô cùng khó coi.

Nạp Lan Tính vẻ mặt nghiêm nghị quở trách:

- Xem ngươi! Bộ dáng này thì ra thể thống gì. Thật không có tiền đồ. Lập tức xem lại cho ta!

Hắn vừa lên ngôi tộc trưởng, nhi tử hắn liền cho hắn một tràng đẹp mặt. Xung quanh đây còn có vô số tộc nhân đang nhìn chằm chằm. Thật xấu hổ!



Phụ tử Nạp Lan Đồng cùng Nạp Lan Tra ở một bên cũng không nhịn được cười thầm, nhạo báng vị nhị thiếu gia này.

Nạp Lan Du nghe phụ thân trách mắng thì oán thầm, cũng không quan tâm, vội nói:

- Quan tài, quan tài rung...

Hắn chưa nói hết, Nạp Lan Tính nhận ra sự tình khác lạ, liền cắt lời:

- Cái gì? Giá quan tài tăng? Ngươi cứ việc trả là được. Để ta dẫn ngươi đi lấy tiền.

Vừa nói, hắn vừa nghiêng đầu điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho nhi tử ngu ngốc. Xung quanh còn nhiều người nha, ngươi ở đây nói ra làm gì.

Tộc nhân gần đấy vốn nán lại để nghe ngóng, lại nghe được là chuyện giá tiền quan tài tăng, liền không có hứng thú bỏ đi.

Chỉ có hai thợ mộc làm quan tài đứng phía xa thì vẻ mặt sững sờ, bọn ta nói tăng giá quan tài khi nào? Không phải tên nhị thiếu gia này cố tình lấy việc công thu tiền vào túi tư để đi đánh bạc?

Nạp Lan Du nghe phụ thân ngắt lời, lại liên tục nháy mắt ra hiệu. Hắn liền nhận ra mình có hơi thất thố, vội sửa lời:

- Đúng vậy, đúng vậy! Phụ thân mau mau dẫn ta đi lấy tiền.



Nạp Lan Tính liền gật đầu, quay đầu sang phóng ánh mắt ra hiệu với Nạp Lan Đồng, sau đó liền dẫn nhi tử đến viện tử khác. Phía sau, Nạp Lan Đồng biết có sự tình chẳng lành, vội dẫn Nạp Lan Tra đi theo.

Hai thợ mộc ở phía xa thì sửng sốt! Nhị thiếu gia này thật sự định dựa vào cái danh "giá quan tài tăng" để làm đầy túi? Ăn tiền trên xác người chết không thấy tội lỗi?

Hai người họ cũng tò mò, sau khi thương thảo ngắn gọn, cũng bám theo xem. Đến thời điểm họ sẽ bỗng dưng nhảy ra, nghĩa chính liêm trực thu tiền, không ai có thể nói gì. Nhị thiếu gia cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt nếu không muốn bị vạch trần là nói dối.

Ngoặt tới một góc khuất vắng vẻ, Nạp Lan Du không đợi được nữa liền mở miệng với Nạp Lan Tính:

- Phụ thân, quan tài Trấn Thiên rung, dường như hắn sống lại.

- Cái gì?

Nạp Lan Tính sửng sốt. Dường như tưởng mình lãng tai không nghe rõ, hắn liền hỏi lại. Đợi đến khi Nạp Lan Du xác nhận lần nữa, Nạp Lan Tính liền mắng:

- Chuyện quan trọng như vậy sao ngươi không nói sớm?

Nạp Lan Du oán thầm trong lòng, vừa rồi ngươi đâu cho ta nói.

Không nói thêm lời dư thừa nào, Nạp Lan Tính liền tức tốc chạy về từ đường, hắn cũng tin nhi tử không mang chuyện quan trọng này để ra đùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK