• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: U Minh Tôn Sứ

Diệp Hiên nhớ lại những đoạn ký ức này, không khỏi thổn thức một phen. Diệp Dung Nguyệt vẫn tốt hơn nàng một điểm, nàng ta có thể vì tình yêu từ bỏ mạng sống của mình.

Đúng lúc này, một thị nữ từ bên ngoài đi tới bẩm báo:

- Tiểu thư, có công tử Nạp Lan Tra đến bái kiến.

Diệp Hiên nhíu mày, Nạp Lan Tra chẳng phải là nhi tử của tam trưởng lão Nạp Lan gia tộc sao?

Vẻ mặt Diệp Chính hồ nghi:

- Người này đến tìm ngươi làm gì, không phải kế hoạch đã thành sao? Lúc này đến chẳng lẽ để đưa lễ vật cảm tạ chúng ta?

- Nếu vậy thì đám trưởng lão kia nên đến nha. Để một tiểu bối tới dường như có chút xem thường chúng ta.

Nhạc Hoa vẻ không vui tiếp lời.

Diệp Thứ không nhịn được lên tiếng:

- Chẳng lẽ hắn ái mộ tỷ tỷ?

Diệp Hiên đỏ mặt:

- Đệ không được nói hàm hồ.

Diệp gia bọn hắn đã nhận được rất nhiều lợi ích từ lần mưu đồ này. Nên đối với người của Nạp Lan gia tộc không có bài xích. Liền lệnh cho thị nữ dẫn người tới đại sảnh chờ.

Một lúc sau, Diệp Hiên vận y phục chỉnh chu đi tới đại sảnh. Phát hiện một thanh niên khoảng hai mươi tuổi dung mạo xấu xí đang đi đi lại lại vẻ nôn nóng. Hắn thấy Diệp Hiên đi ra, liền vui mừng:

- Diệp tiểu thư, ngươi đã ra, thật tốt. Tân tộc trưởng ta muốn mời ngươi sang Nạp Lan gia một chuyến, có chuyện quan trọng cần thương lượng.



Diệp Hiên chưa kịp trả lời, âm thanh của Diệp Chính đã vang lên từ phía sau:

- Chuyện quan trọng gì mà khiến ngươi có vẻ gấp gáp vậy?

Diệp Chính đi tới ghế chủ toạ ngồi xuống, tiện tay với lấy chung trà rót ra một chén, nhấp một ngụm, biểu lộ thoải mái:

- Có muốn uống chút trà hay không.

Nhìn thấy tộc trưởng Diệp gia, Nạp Lan Tra không dám lãnh đạm. Hắn khiêm tốn từ chối lời mời:

- Đa tạ Diệp gia chủ. Vãn bối không dám ngồi ngang hàng với người.

Hắn sao không thể nhìn ra, Diệp Chính tuy mời trà, nhưng trên bàn trà cũng chỉ có một chén. Ý tứ là gì thì cũng đã biểu thị rõ.

Diệp Chính không để ý chút nào:

- Được. Nói lý do ngươi đến đây đi.

Nạp Lan Tra cẩn thận nhìn xung quanh, thấp giọng:

- Gia chủ, chuyện này là đại sự...

Diệp Chính hiểu ý, phất tay cho thị nữ cùng gia nhân xung quanh lui đi. Rất nhanh trong đại sảnh chỉ còn lại ba người.

Nạp Lan Tra thấy một màn này, sau đó không còn cố kỵ, nói ra lý do hắn đến.

Nghe hắn nói, Diệp Chính cau mày:

- Nói vậy, có khả năng Nạp Lan Trấn Thiên còn sống?



Nạp Lan Tra gật đầu:

- Đúng vậy.

Vẻ mặt Diệp Chính nghi hoặc:

- Vậy không phải quá đơn giản sao?

Đám lão già Nạp Lan gia tộc bên kia đang chơi cái trò gì vậy, người sống lại thì cứ như cũ, một chưởng lại đập chết là xong. Cần gì phải phiền phức, phái người chạy tới chạy lui?

Nạp Lan Tra gãi đầu vẻ mặt khó xử:

- Vãn bối chỉ phụng mệnh đi truyền lời. Còn những chuyện khác, vãn bối không biết được.

Đúng lúc này, Diệp Hiên vốn đang ngồi lặng lẽ, chợt đứng dậy:

- Phụ thân, để nữ nhi đi qua bên kia một chuyến.

Diệp Hiên chợt tò mò không biết Nạp Lan Trấn Thiên kia ra sao mà khiến Diệp Dung Nguyệt nảy sinh tình yêu, từ giả thành thật.

Diệp Hiên chợt nảy ra suy nghĩ, không biết người này nếu so với Mạc Vỹ...

Chợt Diệp Hiên giật mình, mình nghĩ đến hắn làm gì?

Nàng bây giờ chính là Diệp Dung Nguyệt, không phải người kiếp trước kia nữa.

Diệp Chính thấy nữ nhi đột ngột nói như vậy. Cũng không quá bất ngờ. Cho là nữ nhi lo lắng kế hoạch đổ bể, gật gật đầu hài lòng:

- Tốt, ngươi cứ qua đi.

Hắn cũng không lo an nguy của nữ nhi, bên người nàng có mang bảo vật bảo mệnh đặc biệt trong tộc, dù bị pháp sĩ Trúc Pháp vây công cũng có thể đào thoát không thành vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK