• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: U Minh Tôn Sứ

Tại một căn phòng nào đó trong Nạp Lan gia.

Giữa phòng đặt một bàn tiếp khách lớn. Quanh bàn có bốn người ngồi đang hàn huyên với nhau.

Một bên là hai người có dung mạo hao hao giống nhau, chính là Nạp Lan Tính và Nạp Lan Đồng. Phía sau là nhi tử của bọn hắn, Nạp Lan Du và Nạp Lan Tra đang đứng cung kính.

Một bên khác là phụ tử Diệp Chính và Diệp Dung Nguyệt. Trên mặt Diệp Chính lúc nào cũng treo một ý cười. Kết hợp chòm râu dài dưới cằm, khiến hắn trông vô cùng thân thiện.

Tuy vậy nhưng Nạp Lan Tính và Nạp Lan Đồng đều là lão đầu lâu năm, thừa hiểu phía sau vẻ thân thiện này, chính là một lão già âm quái.

Người có thể làm gia chủ Diệp gia, đâu phải kẻ đơn giản.

Sau khi hàn huyên khách khí vào câu, Diệp Chính không vòng vo, vào thẳng vấn đề:

- Chúng ta nên đi giải mở quan tài thôi, đợi lâu đêm dài lắm mộng.

Nạp Lan Tính hồ hởi:

- Là Diệp huynh suy nghĩ chu đáo. Mời hai vị đi hướng này.

Hắn đứng dậy đưa tay ra dấu mời.

Diệp Chính không để ý đối phương nói lời dễ nghe nịnh nọt mình, đứng dậy cùng nhi nữ Diệp Dung Nguyệt đi theo đối phương.



Hắn là cường giả tu vi Kết Pháp Kỳ, những lời này nghe nhiều đã quen.

Sáu người cùng đi ra khỏi phòng. Rất nhanh sau đó đã đi đến từ đường Nạp Lan gia.

Người hầu tất nhiên đã bị đuổi đi hết, lúc này trong từ đường không có ai.

Nhìn thấy hai chiếc quan tài đặt giữa từ đường, Diệp Chính không khỏi thở dài, giọng nói buồn bã:

- Ai, Viễn Xan huynh một đời uy phong, ta cũng có nhiều lần ăn thiệt thòi trong tay hắn, không ngờ hắn lại bị hai vị đẩy xuống tràng dễ dàng như vậy. Đáng tiếc, đáng tiếc...

Nghe thấy những lời này, da mặt Nạp Lan Tính và Nạp Lan Đồng không nhịn được giật giật.

Người này rõ ràng đang khen chính mình. Có thể không ra tay mà khiến Nạp Lan Viễn Xan chết.

Cuối cùng kẻ mang tiếng xấu giết người lại là hai người bọn hắn.

Nhưng đối với điều này Nạp Lan Tính và Nạp Lan Đồng không có phản ứng gì, dù có chút bất mãn.

Đối phương muốn lợi dụng bọn hắn làm đao để trừ rơi Nạp Lan Viễn Xan, sau đó có được những lợi ích khác.

Bọn hắn muốn dùng thực lực đối phương để giết Nạp Lan Viễn Xan, đoạt lấy chức vị tộc trưởng.

Chung quy đôi bên đều có lợi cả.

Nạp Lan Tính chỉ vào quan tài của Nạp Lan Trấn Thiên, nói với Diệp Dung Nguyệt:



- Diệp cô nương, là quan tài này.

Nạp Lan Đồng nhìn quan tài có chút nghi hoặc:

- Sao lúc này im ắng như vậy? Rõ ràng cách đây không lâu, người bên trong còn tạo ra động tĩnh rất lớn.

Nạp Lan Tính trầm ngâm suy đoán:

- Có thể là hô hào, đánh đập quá nhiều, nên quá mệt rồi đi.

Diệp Dung Nguyệt quan sát quan tài một lúc, rồi lên tiếng:

- Pháp trận này ta có thể giải.

Những người của Nạp Lan gia nghe vậy thì vui mừng. Quả không hổ là đệ nhất trận pháp sư trẻ tuổi của trấn Thanh Sơn.

Bọn hắn muốn mở quan tài ra, tất nhiên không phải để cứu người bên trong. Mà là để giết.

Nếu không lúc hạ thổ vi an, tại trước mắt có vô số tộc nhân, quan tài lại phát ra động tĩnh. Lúc đấy sẽ không ổn.

Cùng với đó, Nạp Lan Tính và Nạp Lan Đồng cũng rất tò mò, không hiểu vì sao người bên trong sống lại được. Phải biết người bên trong là Nạp Lan Trấn Thiên, một kẻ tu vi Luyện Pháp Trung Kỳ yếu kém.

Nhưng có điều, trước đó hắn đã bị Nạp Lan Đồng một chiêu phá hủy tu vi. Nạp Lan Đồng tu vi Trúc Pháp Trung Kỳ, làm điều này chỉ cần một cái phẩy tay.

Vì vậy, Nạp Lan Trấn Thiên không có tu vi, còn có thể sống lại sau khi chết. Điều này thật khó lý giải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK